HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 81

“Cô thương hại ai? Cô nên thương hại cho người tốt bên cạnh anh ấy

mới đúng, cô không biết anh ấy xấu xa thế nào đâu. Nhớ khi bé chúng tôi
học chung một trường, lúc mới lên tiểu học có cậu em họ con chú anh ấy
đến tìm anh ấy, nói là có người bắt nạt mình, nhờ anh ấy đánh giúp. Khi ấy
tuổi còn nhỏ nên không hiểu nhiều chuyện, anh ấy đi theo cậu ấy, tôi lo
lắng xảy ra chuyện nên cũng theo sau họ. Hôm đó trời âm u, bất cứ lúc nào
cũng có thể mưa, họ tới một cái đình nhỏ, có hai ba đứa trẻ đang đợi ở đấy.
Thấy họ đến, hai đám vừa định lao vào đánh nhau thì trời lại đổ mưa lâm
râm, em trai Hàn Ngạo và mấy tên nhóc kia không để ý trời mưa, hăng máu
xắn tay áo lên, vừa quay đầu lại đã không thấy Hàn Ngạo đâu nữa.”

“Ơ, vậy anh ta đi đâu?”

“Anh ấy đứng ở trong đình, dĩ nhiên trong đó còn có tôi. Tôi thấy trời

mưa nên chạy vào đình để trú, em trai anh ấy quay đầu lại nhìn thấy ông
anh mình không ra tay, ngược lại chạy vào trong đình thì hỏi, anh vào trong
đình làm gì? Cô biết Hàn Ngạo trả lời thế nào không?”

Mạc Ly nhìn Hàn Ngạo vẫn đang hờ hững ăn cơm, lắc đầu.

Tô Mạt nói tiếp, “Hàn Ngạo nói, đừng đánh, trời mưa rồi mấy đứa cũng

vào tránh mưa chung đi.”

“Phì, trời mưa và đánh nhau có liên quan gì chứ?”

“Đúng vậy đó, lúc ấy tôi cũng bối rối, mấy tên nhóc theo chân họ đánh

nhau nghe thấy anh ấy trả lòi như vậy thì hỏi thẳng, đánh nhau là đánh
nhau, có liên quan gì đến trời mưa? Nhanh lên, ra đây chúng ta phân cao
thấp.” Nói đến đây Tô Mạt ngừng lại, gắp một miểng thịt cho vào miệng,
chậm rãi nhai.

“Sau đó thì sao? Hàn Ngạo nói gì?” Trên ghế sô pha, Kiều Dật dỏng tai

nghe, không nhịn được cất tiếng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.