HUYẾT TÂM LỆNH - Trang 1074

Tuy đôi mắt ấy không được kinh hoạt lắm nhưng bằng vào vẻ y trầm như
chứa đựng một mối sầu vạn cổ , đôi mắt ấy vẫn còn đủ sức lay động hồn
người cho dầu kẻ ấy là sắt đá .

Da mặt thật trắng nhưng màu trắng ấy đã xanh , da mặt mịm nhưng nó đã
tiềm ẩn những đường nhăn không phải vì thời gian mà vì đau khổ .

Chỉ cần nhìn qua , mặc dù chưa gặp lần nào nhưng bằng vào phong thái ấy ,
bằng vào sự xuất hiện nơi đây và lúc bây giờ , Tôn Tiểu Bạch đã đoán ra
ngay người ấy là ai .

Lâm Thi Âm , chắc chắn đó là Lâm Thi Âm chứ không còn ai nữa .

Đàn bà nhìn đàn bà không giống như cái nhìn của đàn ông .

Lâm Thi Âm cũng đã thấy Tôn Tiểu Bạch , nàng chậm chậm bước ra và hỏi
một giọng như chỉ thoảng qua trong gió :

- Cô là Tôn cô nương ?

Mối thiện cảm có ngay với Tôn Tiểu Bạch đối với người thiếu phụ , nàng
nhoẻn miệng cười :

- Tôi biết tỷ tỷ rồi , Lý Thám Hoa thường nhắc tới chị .

Lâm Thi Âm cũng cười , nụ cười ảo não làm sao .

Tôn Tiểu Bạch hỏi tiếp :

- Chị đến đây sớm lắm phải không ?

Lâm Thi Âm cúi mặt :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.