và vụt đưa tay nắm áo :
- Đại thúc , người áo đen ấy xem chừng như hung hãn quá , đại thúc không
nên theo hắn .
Lý Tầm Hoan gượng mỉm cười :
- Khi lớn rồi cháu sẽ biết , có những chuyện cháu tuy không muốn làm
nhưng không làm không được .
Long Thiếu Vân nói :
- Nhưng nếu đại thúc có bề nào thì lấy ai bảo vệ cho mẹ con cháu ?
Lý Tầm Hoan khựng lại sững sờ .
Và không biết qua bao lâu , khi ngẩng đầu lên Lý Tầm Hoan mới hay rằng
cũng không biết tự bao giờ , Lâm Thi Âm , người thiếu phụ đêm đêm
chong ngọn đèn leo lét đã ra tận cầu thang đứng nhìn sững xuống . Trong
ánh mắt , tuy đượm đầy đau khổ nhưng dưới chiều sâu của ánh mắt đó
đượm vẻ vui mừng .
Con trai của nàng cuối cùng rồi cũng thân thiết với Lý Tầm Hoan , điều mà
nàng hằng đêm cầu nguyện và gần như tuyệt vọng và bây giờ thì sự vui
mừng ấy đến được với nàng . Không gì có thể làm cho nàng mừng hơn nữa
.
Riêng Lý Tầm Hoan thì chợt nghe chua xót , hắn không đủ cam đảm ngẩng
mặt trông lên .
Long Thiếu Vân kêu lớn :