- Mẹ , mẹ ... mẹ coi , Lý đại thúc vừa mới về rồi lại đi ngay .
Lâm Thi Âm rắng nở nụ cười :
- Lý đại thúc có chuyện không thể không đi .
Nụ cười của nàng thật thê lương , tiếng cười của nàng thật u uất , lúc bầy
giờ nếu Lý Tầm Hoan ngẩng mặt lên thì e rằng trái tim của hắn sẽ nát tan .
Long Thiếu Vân nói :
- Mẹ , chẳng lẽ mẹ chẳng có lời nào với Lý đại thúc hay sao ?
Vành môi của Lâm Thi Âm khẽ rung rung :
- Có chuyện gì thì cũng phải chờ Lý đại thúc trở lại rồi hãy nói chứ con .
Long Thiếu Vân nhếch nhếch môi , háy mắt :
- Con xem chừng đi lần này rồi đại thúc sẽ không về .
Lâm Thi Âm gắt lớn :
- Tiểu Vân , con không được nói điều gằn dở , hãy để cho đại thúc đi .
Long Thiếu Vân gật đầu và buông áo Lý Tầm Hoan :
- Được rồi , đại thúc đi đi , cũng đừng thèm nhớ kỹ gì đến mẹ con cháu nữa
. Mẹ con cháu từ đầy kẻ như không còn nới nương tựa , không còn ai lo
lắng cho mẹ con cháu nữa đâu .
Cậu bé dịu mắt và khóc nho nhỏ .