Bàn tay bắt và bẻ gãy cổ tay của Lam Yết Tử rút về .
Khi đưa ra thật lẹ nhưng khi rút về thật chậm .
Sau cùng một con người đứng dậy , thật không ai có thể ngờ được kẻ bắt bẻ
gãy cổ tay của Lam Yết Tử lại là kẻ ngục trên bàn : Lý Tầm Hoan !
Tôn Tiểu Bạch mừng kêu như rú :
- à thì ra Thám Hoa không có say !
Lý Tầm Hoan cười thật nhẹ :
- Trong lúc tâm tình tôi hơi lộn xộn , thế lực tuy có uể oải nhưng tửu lượng
vẫn không thay đổi như cô đã tưởng .
Tôn Tiểu Bạch nhìn sững Lý Tầm Hoan , nàng nhìn bằng tia mắt cảm tình ,
kinh dị , vui mừng , bội phục mà hình như cũng có chút gì thất vọng .
Cái nét thất vọng có lẽ chỉ phớt qua thôi , có lẽ nàng nhớ tới " sứ mạng "
của ông nội giao cho và đã đặt quá nhiều hy vọng nơi nàng .
Tự nhiên , cái đó không chiếm nhiều trong ánh mắt của nàng mà cái vui
mừng bội phục thì lại tăng hơn .
Như vậy là nàng không làm sao phục say được Lý Tầm Hoan .
Nhưng chắc chắn nàng không vì thế mà buồn .
ánh mắt long lanh khêu gợi của Lam Yết Tử bây giờ không còn nữa , bây
giờ còn đọng lại toàn là kinh hoàng và sợ sệt .