chắc cô có chân tình đối vơi hắn , hắn chết tự nhiên là cô rất đau khổ .
Lý Tầm Hoan nhìn ngọn tiểu đao đang cầm trong tay hắn , mắt hắn chứa
đầy nỗi ưu tư :
- Tôi rất thông cảm đau khổ của cô . Tôi rất thông cảm và cũng mong cô
nên hiểu rằng nỗi đau khổ đó không thể tiêu tan bằng cách giết người . Cô
giết bao nhiêu mạng thì nỗi đau khổ ấy cũng cứ tồn tại trong lòng cô chứ
không hề giảm bớt .
Soạt !
Câu nói của Lý Tầm Hoan chấm dứt băng ngọn tiểu đao của hắn vượt phớt
qua vai của Lam Yết Tử và cắm phật lên khung cửa . Hắn khoát tay nói tiếp
:
- Cô hãy đi đi !
Lam Yết Tử trố mắt sững sờ .
Không khí lại yên lặng và thật lâu Lam Yết Tử mới ném tia mắt thẳng vào
mặt Lý Tầm Hoan :
- Vậy thì thứ khổ đó làm sao mới giảm được ?
Lý Tầm Hoan thở ra và nói thật nhỏ :
- Tôi cũng không biết làm , có lẽ khi có tìm một bóng hình thay thế , lúc đó
hoạ chăng nỗi đau khổ ấy sẽ giảm đi , tôi chỉ hy vọng là như thế .
Lam Yết Tử vẫn nhìn sững vào mặt Lý Tầm Hoan thật lâu , nàng bỗng trào
nước mắt .