Lâm Tiên Nhi cười thật tươi và thản nhiên không kém gì Lý Tầm Hoan :
- Nói tới kiệu thì thật là thèm , tôi vẫn muốn đi thử một bận xem sao nhưng
vẫn chưa bao giờ đi được .
Lý Tầm Hoan chớp mắt :
- Cô chưa từng ngồi kiệu lần nào à ?
Lâm Tiên Nhi nói bằng một giọng buồn buồn :
- Con người như tôi thì làm gì có phúc ngồi được trên kiệu ?
Lý Tầm Hoan cười lên ánh mắt :
- Nhưng hồi tối hôm qua trên thị trấn tôi thấy có người ngồi kiệu y hệt như
cô .
Hắn nói mà đôi mắt cứ dán chặt vào mặt nàng .
Đã không có một chút gì kinh ngạc mà trái lại nàng còn cười thật đẹp :
- Chắc có lẽ tôi từ trong mộng đi ra . Anh nói có phải không nào ?
Câu hỏi sau cùng tự nhiên nàng hất hàm về Tiểu Phi .
Tiểu Phi nói ngay :
- Mỗi tối nàng ngủ rất sớm , từ trước đến nay không hề đi đâu cả .
Trong bụng của Lý Tầm Hoan làm một bài toán thật nhanh , Tiểu Phi nhất
định không bao giờ nói láo , nhất là đối với hắn nhưng nếu quả thật Lâm