Linh Linh cúi đầu , môi nàng hơi động đậy , hình như nàng đang " nhai "
lại những lời của Lý Tầm Hoan .
Nàng muốn tự hiểu cái ý vị của những lời lẽ đó .
Thật lâu nàng mới thở ra :
- Cùng với Thám Hoa ở chung , tôi đã học được quá nhiều , hiểu được khá
nhiều , chỉ có điều ... có điều Thám Hoa rồi lại phải đi và nhất định là tuyệt
đối không bao giờ cho tôi đi theo cả .
Lý Tầm Hoan buồn bã :
- ít nhất tôi cũng còn đưa cô trở về hết khoảng đường này .
Linh Linh hỏi :
-Thế thì tại làm sao chúng ta không đi bằng ngả địa đạo ? Tôi thấy con
đường ấy gần hơn đó .
Lý Tầm Hoan cười :
- Tôi không phải là chuột nhắt thì tại làm sao tôi đi bằng cách chui xuống
đất chứ ?
Hắn nhìn nàng cười trong ánh mắt và tiếp luôn :
- Chỉ có những kẻ không thể gặp người khác trong lúc ban ngày mới thích
đi địa đạo , một con người khi không phải là trờng hợp vạn bất đắc dĩ thì
không nên dùng địa đạo .