Lý Tầm Hoan thở ra :
- Cũng có là vị Nữ Huệ Vương cứ lo làm cho họ đầy bao tử chứ không khi
nào làm cho họ no bởi cảm tình .
Linh Linh cười :
- Đúng rồi , một con người khi mà bao tử quá đầy rồi thì họ rất lười biếng
nghĩ đến chuyện tâm tình .
Nhưng rồi nàng lại cau mày hỏi Lý Tầm Hoan :
- Thế còn Thám Hoa , tại sao Thám Hoa lại cũng thả họ đi như thế ?
Lý Tầm Hoan điềm đạm mỉm cười :
- Để cho họ đi vì tôi không thể nuôi nổi những con người như thế ?
Linh Linh cắn môi trầm ngâm một lúc khá lâu :
- Nhưng nếu chỉ có một người thì Thám Hoa có nuôi nổi hay không ?
Nàng chớp nhìn Lý Tầm Hoan hật nhanh rồi nói tiép :
- Chỉ có một người mà người ấy lại ăn rất ít , không uống rượu cũng không
thích ăn thịt hay những món ngon vật lạ , mỗi bữa cơm chỉ cần mấy miếng
đậu hủ kho là đủ . Đã thế , người ấy lại còn biết tự làm thức ăn , nấu cơm ,
giăng màn , trải nệm , khi Thám Hoa lên giường rồi , người ấy lại còn có
thể vì Thám Hoa mà sửa gối chải đầu .
Lý Tầm Hoan cười :