- Con người giỏi dắn như thế ấy thì tự mình sống cũng đã đầy đủ sung
sướng quá rồi , cần chi lại phải theo tôi ?
Linh Linh nhếch môi , giọng nàng có vẻ giận dỗi :
- Tôi biết trong lòng Thám Hoa chỉ có mỗi một hình bóng của Lam Yết Tử
vì cô ta được cái eo lưng nhỏ hơn .
Lý Tầm Hoan cười gượng :
- Cô cho rằng trong lòng tôi chỉ có mỗi hình bóng của Lam Yết Tử à ?
Linh Linh háy mắt :
- Chứ còn gì nữa ? Vì nàng , Thám Hoa đã không kể đến thân , liều vào nơi
nguy hiểm , vì nàng , Thám Hoa có thể làm bất cứ những chuyện gì .
Nhưng thật ra bây giờ nàng đã chết rồi , bây giờ thì Thám Hoa cũng có gì
mà phải lo cho đến nàng như thế ?
Lặng thinh một lúc , Lý Tầm Hoan nhè nhẹ gật đầu :
- Bởi vì nàng là bằng hữu của tôi . Sống là bằng hữu thì chết cũng là bằng
hữu .
Linh Linh nhếch môi :
- Thế tôi ... tôi không phải là bằng hữu của Thám Hoa à ?
Lý Tầm Hoan nói ;
- Tự nhiên cô vẫn là bằng hữu của tôi chứ không ai bảo không phải ?