HUYNH ĐỆ - Trang 186

HUYNH ĐỆ

Dư Hoa

www.dtv-ebook.com

Chương 17

Lúc ấy Lý Trọc và Tống Cương đang ngủ trong nhà, đang mơ thấy

cảnh tượng vui vẻ sau khi mẹ Lý Lan về nhà. Khi hai cậu bé thức dạy, trời
đã trưa, chúng vui mừng hớn hở, tuy bố Tống Phàm Bình bảo, lúc mặt trời
lặn hai bố mẹ mới về đến nhà, nhưng hai thằng con, nóng lòng không chờ
được, ngay từ trưa hai anh em đã rủ nhau ra bến xe, chúng phải ở đó chờ xe
của hai bố mẹ đi vào bến. Sau khi hai anh em ra khỏi nhà, học điệu bộ và
nét mặt của bố, chúng xỏ tay trái vào túi quần, vung tay phải, khi bước đi,
cố ra vẻ oai vệ của người anh hùng trong phim, cố tình đi khệnh khà khệnh
khạng, trái laị đã ra dáng của một tên đặc vụ Hán gian trong phim.

Khi Lý Trọc và Tống Cương xuống cầu, đã nhìn thấy Tống Phàm

Bình, người bê bết máu, nằm sóng xoài trên bãi trống trước bến xe, vài
người đi đường bước qua cạnh xác anh, nhìn mấy cái, nói mấy câu, hai cậu
bé cũng đi qua bên anh, không nhận ra bố mình. Tống Phàm Bình nằm sấp
tại chỗ, một cánh tay đè dưới thân, cánh tay kia gấp khúc, một chân duỗi
thẳng, một chân co. Bầy ruồi nhặng bay vè vè trên người anh, bâu kín mặt,
tay, chân và tất cả những chỗ có vết máu loang lổ trên thân anh. Trông thấy
vậy, hai cậu bé vừa sợ hãi, vừa tởm lợm, Tống Cương hỏi một người đội
mũ lá:

Ông ơi! Người ấy là ai? Đã chết chưa?

Người đó lắc đầu, bảo không biết, đi đến dưới cây, bỏ mũ lá ra quạt.

Lý Trọc và Tống Cương bước lên thềm, đi vào phòng chờ. Chúng cảm thấy
chỉ đứng ở ngoài một chút xíu, đã sắp bị ánh nắng gay gắt của mùa hè hong
khô. Nóc phòng chờ treo hai chiếc quạt trần to tướng, đang quay vù vù,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.