HUYNH ĐỆ - Trang 188

Ông Vương ngảnh đầu nhìn hai cậu bé, tỉnh bơ, Tống Cương hỏi tiếp:

Người ấy chết chưa ông ơi?

Lúc này,ông Vương hằm hằm quát:

Không tiền, cút, đừng có nuốt nước dãi ở đây!

Hai anh em giật mình, dắt tay nhau chạy ra thềm bến xe, chúng laị

đứng trong nắng hè như đổ lửa, khi đi qua bên cạnh thân thể Tống Phàm
Bình bâu kín ruồi, Tống Cương bỗng dưng đứng lại, kêu một tiếng ‘a’ kinh
ngạc, chỉ vào đôi dép rọ mà vàng nhạt trên chân Tống Phàm Bình, nói:

Ông ấy đi dép rọ của bố.

Tống Cương lại nhìn thấy chiếc áo lót màu đỏ trên người Tống Phàm

Bình, bảo:

ông ấy còn mặc chiếc áo lót của bố.

Hai anh em không biết đã sẩy ra chuyện gì, đứng tại chỗ nhìn nhau.

Một lát sau, Lý Trọc bảo, đây không phải áo lót của bố, trên áo lót của bố
có dòng chữ màu vàng cơ. Đầu tiên Tống Cương gật gật đầu, sau đó lại lắc
đầu, cậu bảo, chữ màu vàng ở trước ngực. Hai anh em ngồi xuống, xua
ruồi, kéo áo lót dưới thân Tống Phàm Bình, mấy chữ màu vàng được chúng
kéo lộ ra. Tống Cương đứng lên khóc, vừa khóc vừa hỏi em:

Ông ấy có phải bố không?

Lý Trọc không nhịn nổi, cũng khóc, cậu vừa khóc vừa trả lời:

Em không biết.

Hai anh em đứng tại chỗ, vừa khóc vừa nhìn bốn xung quanh, không

có ai đi đến, chúng lại ngồi xuống, xua ruồi bâu kín Tống Phàm Bình, định

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.