HUYNH ĐỆ - Trang 433

HUYNH ĐỆ

Dư Hoa

www.dtv-ebook.com

Chương 8

Ra khỏi nhà Lâm Hồng, nước mắt Tống Cương chảy giàn giụa. Dọc

theo phố lớn của thị trấn Lưu, khi ráng chiều mất hút, anh bước đi một cách
bi tráng. Giờ phút ấy Tống Cương đau khổ tuyệt vọng. Trước mắt Tống
Cương luôn luôn hiện ra cảnh tượng cặp mắt Lâm Hồng trợn tròn khủng
khiếp, sau đó nhắm lại, nước mắt chảy tràn ra hai đuôi mắt. Anh nghiến
răng, cố nuốt nỗi đau vào lòng, đi trong màn đêm sắp buông xuống. Trong
anh tràn đầy sự thù hận với chính mình. Khi đi qua cầu, anh muốn lao
xuống sông tự tử. Lúc đi qua cột điện, anh muốn đâm đầu vào cho chết
quách đi. Có một người đẩy xe bò lạch cạch đi qua. Hai chiếc sọt lồng vào
nhau để trên xe. Một bó dây bện cỏ treo trên sọt. Tống Cương bước đến,
tiện tay cầm bó dây bện cỏ chạy đi. Người đó bỏ xe đuổi theo, kẻo áo Tống
Cương nói:

- Này, này, anh làm gì vậy?

Tống Cương dừng chân, hằm hằm nhìn ông kia nói:

- Tự sát, ông hiểu không! ông kia giật nẩy mình. Tống Cương cuốn

dây bện cỏ vào cổ mình, lại giơ hai tay lên, thè lưỡi ra, cười nói hung hãn:

- Treo cổ, ông hiểu không?

Ông kia lại giật nảy mình, sau đó hả mồm trợn mắt nhìn Tống Cương

bước đi. Khi đẩy xe đi, mồm ông nói mát, bụng ông nghĩ, mẹ kiếp, thật xúi
quẩy, trời chưa tối đã gặp phải thằng điên, bị gã dọa giật nẩy mình, lại còn
mất một bó dây bện cỏ. Vừa đẩy xe bò, ông vừa luôn mồm chửi, đi hết một
dãy phố dài nhất thị trấn Lưu chúng tôi, đi mãi đến cổng nhà Lâm Hồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.