HUYNH ĐỆ - Trang 106

trấn Lưu chúng tôi, Tống Phàm bình đã trở thành nhân vật quan trọng nhất
xưa nay chưa từng có trong lịch sử thị trấn Lưu chúng tôi. Anh ngồi ngay
ngắn tại chỗ, hai tay to mập để trên bàn, lần nào trả lời, anh cũng nói trước
một câu:

- Mao chủ tịch dạy chúng ta…

Trong trả lời của anh toàn là lời Mao chủ tịch, không có câu nào của

mình. Trả lời của anh khiến những người có mặt cứ gật đầu tơi tới như
chim gõ kiến, mồm họ há hốc ra khen rối rít, ái à, ái à như đau nhức răng.
Lúc này Lý Trọc và Tống Cương bụng đói lép kẹp, đói tới mức rắm đánh
không có mùi, hai cậu bé vẫn im lặng,vẫn nhìn bố một cách sùng kính.
Chúng cảm thấy mồm miệng Tống Phàm Bình là mồm miệng Mao chủ
tịch, nước bọt Tống Phàm bình bắn ra là nước bọt Mao chủ tịch.

Lý Trọc và Tống Cương không biết đã ngồi bao lâu trong khách sạn

Nhân Dân, không biết mặt trời đã lặn từ bao giờ, không biết lúc nào trời tôí
đã lên đèn, sau đó, hai cậu mới được ăn mì Dương Xuân, hơi nóng bốc lên
ngùn ngụt. Người đầu bếp toàn thân dầu mỡ, cúi xuống hỏi chúng:

- Canh mì có ngon không?

Hai cậu đồng thanh trả lời:

Ngon cực.

Vị đầu bếp đầy người dầu mỡ vô cùng đắc ý, ông bảo:

- Đây là canh thịt…Cho người khác ăn đều là nước đun sôi, cho các

cháu ăn là canh thịt.

Tối hôm ấy, sau khi về nhà, Tống Phàm Bình dẫn Lý Trọc và Tống

Cương ra đứng cạnh giếng, múc nước tắm, cả ba bố con đều mặc quần đùi,
xát xà phòng lên người ướt rườn rượt, sau đó Tống Phàm Bình múc từng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.