HUYNH ĐỆ - Trang 116

Không uống.

Tống Phàm Bình tươi cười đứng ở cửa, khi bọn họ đi ra khỏi ngõ nhỏ,

anh mới quay vào nhà, lúc này nét mặt anh vẫn còn cười, sau khi ngồi
xuống ghế, nụ cười đã biến mất, như ngọn đèn vụt tắt, khiến Lý Trọc và
Tống Cương sợ hết hồn. Tống Phàm Bình ngồi tại chỗ mặt sắt hằm hằm,
lâu lắm không nhúc nhích. Hai đứa con bước tới rụt rè hỏi:

Có đi bờ biển nữa không bố?

Như trong mơ bị đánh thức, toàn thân Tống Phàm Bình run run, sau

đó đáp:

Đi!

Nhìn ánh nắng ngoài sân, anh bảo:

Trời đẹp thế này, đương nhiên phải đi!

Tiếp theo, anh dơ tay chỉ quần áo vương vãi khắp nền nhà, bảo:

Thu dọn sạch nhà đi đã.

Tống Phàm Bình dựng lại tủ, kê lại giường, bẩy tấm lát nền đóng lại

đinh.Lý Trọc và Tống Cương bám theo bố, cho quần áo vào tủ, xếp đồ
dùng vào ngăn kéo. Tống Phàm Bình lại tươi cười như đột nhiên đèn lại
sáng. Anh vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói nhiều chuyện vui, khiến hai con
cười khúc khích. Đến trưa, cuối cùng ba bố con đã dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa,
thậm chí còn sạch hơn trước. Ba bố con lấy khăn rửa mặt lau mồ hôi, lấy
tay phủi bụi trên quần áo, lại đứng trước gương chải đầu, sau đó sửa soạn ra
khỏi nhà, thăm bờ biển.

Khi ba bố con mở cửa, bảy tám học sinh trung học đeo băng đỏ đứng

ở ngoài, ba tên cướp giật huy hiệu Mao chủ tịch của Lý Trọc và Tống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.