HUYNH ĐỆ - Trang 205

Lý Lan nhấc hành lý lên trả lời:

Đây là túi du lịch, thưa ông!

Lúc này, ông già gác cổng mới thở phào nhẹ nhõm, quành ra sau nhà,

thải nốt số nước tiểu còn lại vào góc tường, miệng lẩm bẩm:

Sợ vãi đái, mẹ kiếp, ướt hết quần…

Nghe ông trách móc, Lý Lan xấu hổ, xách túi du lịch ra khỏi cổng

bệnh viện, men theo phố, đi mãi đến chỗ ngoặt, đứng cạnh một cột điện gỗ,
nghe tiếng dòng điện kêu u u trong cột điện, nhìn cổng bệnh viện tối om
gần đó. Lúc này trong lòng Lý Lan đột nhiên yên tĩnh, khi chị ngồi trên
giường bệnh viện, chị cảm thấy mình đang trông ngóng trời sáng, bây giờ
ra đứng ở góc phố, chị cảm thấy mình đang chờ Tống Phàm Bình, mà trong
tưởng tượng của mình, chị đã nhìn thấy bóng dáng cao to khoẻ mạnh của
chồng đang hớn hở đi đến.

Lý Lan cứ đứng hoài ở đó, thân hình gầy nhỏ của chị không hề nhúc

nhích trong bóng đêm, đúng là chị khiến người ta sợ hãi. Đã từng có bốn
người đàn ông đi đến trước mặt, còn khoảng mười mét mới phát hiện ra
chị, sau đó hết sức thận trọng đi sang bên kia phố, khi đã đi qua bên kia
phố, còn luôn luôn quay lại trinh sát chị. Một người đàn ông khác gặp chị ở
chỗ ngoặt, sợ run người, sau đó cố ra vẻ trấn tĩnh, đi vòng qua trước mặt
chị, khi đi qua, vai anh ta còn run run, Lý Lan bất giác khẽ cười, tiếng cười
như con ma xó, khiến người đàn ông kia suy sụp hoàn toàn, anh ta co cẳng
chạy như điên.

Mãi tới khi ánh ban mai sáng bừng cả đường phố, Lý Lan mới chấm

dứt vai ma cô của mình. Chị vẫn đứng ở chỗ ngoặt phố, bắt đầu trở lại
thành người. Khi đường phố dần dần tấp nập, Lý Lan xách túi du lịch trở
lại cổng bệnh viện. Lúc bấy giờ chị mới bắt đầu chính thức chờ đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.