HUYNH ĐỆ - Trang 207

vẫn tươi roi rói, càng đến gần trưa, chị càng xúc động và phấn chấn đến tột
độ. Khi nhìn những người đàn ông qua lại, ánh mắt chị cứ chằm chằm như
đóng đinh vào thân người ta. Có mấy lần chị nhìn thấy dáng người giông
giống Tống Phàm Bình,liền kiễng chân, vẫy tay lia lịa, nước mắt lại rơm
rớm, tuy nỗi mừng hụt hẫng này chỉ diễn ra trong giây lát, nhưng chị vẫn
tiếp tục xúc động.

Đã quá mười hai giờ trưa, vẫn không thấy tăm hơi Tống Phàm Bình,

nhưng chị gái Tống Phàm Bình đã có mặt, từ một chiếc xe buýt, chị gái
chồng chen xuống, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, chị chạy đến cổng bệnh viện,
vừa nhìn thấy Lý Lan, đã sung sướng reo lên"

ái chà, mợ vẫn còn ở đây…

Chị gái Tống Phàm Bình lau mồ hôi trán, thao thao bất tuyệt kể, dọc

đường lo ơi là lo, cứ sợ đến không kịp, suýt nữa thì chuyển xe, ra bến xe
đường dài, may mà chị không đi. Vừa nói, chị vừa đưa cho Lý Lan một gói
kẹo sữa mác thỏ trắng, bảo mang về làm quà cho các cháu. Lý Lan nhận
gói kẹo, bỏ vào túi du lịch. Lý Lan không nói gì, chỉ cười gật đầu với chị
gái chồng, lại sốt ruột nhìn dòng người trên đường phố. Hai chị em nhìn
những người đàn ông trên phố lớn, chị gái chồng vẫn luôn luôn không cảm
thấy khó hiểu đối với cậu em, chỉ vào đồng hồ đeo tay, chị nói với Lý Lan:

Đáng lẽ cậu ấy phải đến rồi chứ? Sắp một giờ chiều còn gì.

Hai người đàn bà đứng ở cổng bệnh viện nửa tiếng đồng hồ, chị Tống

Phàm Bình bảo, không chờ được nữa, chị còn phải về đi làm. Khi ra về, chị
an ủi Lý Lan, chị bảo chắc là Tống Phàm Bình bị tắc đường, chị bảo từ bến
xe đường dài đến bệnh viện phải chuyển xe buýt ba lần, trên phố lớn đâu
đâu cũng đông nghịt người tuần hành,tắc đường là cái chắc. Chị bảo người
chen đi còn khó nữa là xe. Chị Tống Phàm Bình nói xong hối hả đi luôn,
sau đó lại hấp ta hấp tấp quay lại, nói với Lý Lan:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.