HUYNH ĐỆ - Trang 226

vẫn nước mắt tuôn như suối. Sau đó chị quay đi lấy đũa, chị đứng lâu lắm
trong ánh đèn tù mù, chị cầm sáu chiếc đũa đi đến trước mâm, nước mắt
tiếp tục chảy như suối, nét mặt chị y như nét mặt trong mơ, ngồi xuống
ghế, nước mắt chị chảy như suối, nhìn đũa trong tay nước mắt chảy như
suối, giọng Tống Cương run run nói với mẹ:

Đây là đũa người thượng cổ đã dùng.

Chị nhìn hai đứa con nước mắt chảy như suối, sau khi hai con nói với

mẹ lai lịch của đũa, cuối cùng chị đã dơ tay, lau nước mắt đầy mặt, sau khi
lau khô nước mắt trên mặt, chị chia đũa người thượng cổ dùng cho Lý Trọc
và Tống Cương, chị khẽ nói:

Đũa người thượng cổ dùng tốt lắm.

Nói xong, chị quay sang quan tài nhìn mỉm cười, nụ cười của chị thân

thiết đến mức y như Tống Phàm Bình đang ngồi đó nhìn chị. Sau đó chị
bưng bát cơm, nước mắt chị lại tuôn ra như suối, chị vừa khóc vừa ăn,
không hề có tiếng. Lý Trọc nhìn thấy nước mắt Tống Cương cũng chảy
xuống bát cơm, thế là cậu cũng không nín nổi. Ba mẹ con khóc không
thành tiếng, lặng lẽ ăn.

Sáng hôm sau ăn xong cơm đậu phụ, Lý Lan cẩn thận rửa mặt chải

đầu, sửa sang mình sạch sẽ, rồi dắt tay Lý Trọc và Tống Cương, ngẩng đầu
thẳng ngực đi ra khỏi nhà, chị dắt hai con đi trên đường phố đại cách mạng
văn hoá, đi thản nhiên như không có ai trong tiếng hô khẩu hiệu dậy đường
và cờ đỏ rợp phố, rất đông người chỉ chỉ chỏ chỏ vào chị, chị vẫn tỉnh bơ.
Chị đến cửa hàng vải trước. Người ta đến cửa hàng vải là để mua toàn vải
đỏ may cờ và băng hồng vệ binh, còn Lý Lan mua vải trắng và lụa đen.
Trong cửa hàng vải, có người nhìn chị một cách rất lạ, có người nhận ra chị
là vợ Tống Phàm Bình, bước đến bên chị, dơ nắm đấm, hô khẩu hiệu đả
đảo chị. Chị ung dung trả tiền, ung dung cuộn vải trắng và lụa đen, ung
dung ôm vải trắng và lụa đen trước ngực, đi ra khỏi cửa hàng vải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.