HUYNH ĐỆ - Trang 243

Hắn cười ha ha, nói:

Tao muốn rê chân mày, thì vừa giờ tao đã rê.

Lý Trọc cảm thấy hắn nói đúng, nhưng vẫn không tin, cậu hỏi thăm

dò:

Vừa giờ anh quên rê chân em.

Hắn xua tay nói:

Không phải! Đứng dạy, tao không rê mày đâu, bọn mình bây giờ là

bạn.

"Bâygiờ chúng ta là bạn ư"? Câu nói này khiến Lý Trọc được yêu mến

mà phát hoảng, gần như giật mình đứng dạy. Đúng là Tôn Vĩ đã không rê
chân cậu, lại còn bá vai cậu, đi trên đường phố như bạn bè. Tôn Vĩ văng
mái tóc dài một cách thoải mái, mồm ngâm nga:

Hỏi trái đất rộng dài, kẻ nào làm chúa tể sự chìm nổi?

Lý Trọc phấn khởi mặt đỏ tưng bừng,Tôn Vĩ hơn bảy tuổi đã thành

bạn của cậu. Cái rê chân của anh bạn này,sau khi Tống Phàm Bình chết,
vẫn là vô địch trong trời đất, mái tóc của hắn che kín tai, khi bước đi, gió
thổi xoã tung, mồm lúc nào cũng ngâm nga lời thơ Mao chủ tịch. Khi hắn
đọc, cứ nhấn nhá, thêm vào một chữ "ơi "và "thế nhỉ"’. Sự cải biên của Tôn
Vĩ, khiến cậu cảm thấy rất thú vị. Đi bên hắn, Lý Trọc cảm thấy oắch ra trò,
ngay đến những kẻ đeo băng đỏ, Lý Trọc cũng tạm thời gạt ra rìa.

Khi đi lên cầu, chúng gặp Triệu Thắng Lợi và Lưu Thành Công, Triệu

Thắng Lợi và Lưu Thành Công thấy Tôn Vĩ đã nghiễm nhiên chơi với
thằng trẻ ranh Lý Trọc, tỏ vẻ hết sức lạ lùng. Tôn Vĩ cứ tỉnh bơ như không,
mồm ngâm nga lời thơ của Mao chủ tịch mình đã cải biên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.