HUYNH ĐỆ - Trang 245

Lý Trọc đến trước mông Tôn Vĩ, không trông thấy lỗ thủng trên quần,

trả lời:

Không rách.

Tôn Vĩ bảo:

Ghé sát vào, nhìn kỹ xem.

Lý Trọc gần như dí mũi vào sát đít Tôn Vĩ, vẫn không nhìn thấy lỗ

thủng. Lúc này Tôn Vĩ đột nhiên đánh một cái rắm thối, như cơn gió, cái
rắm thối inh của Tôn Vĩ, phả vào mặt Lý Trọc. Tôn Vĩ phá lên cười ha ha,
khi bước đi, mồm lại cất cao giọng:

Hỏi trái đất rộng dài ơi…

Lý Trọc vội vàng há to mồm đọc tiếp:

Kẻ nào làm chúa tể sự chìm nổi thế nhỉ?

Lý Trọc thừa biết Tôn Vĩ xỏ lá mình, cứ tỉnh khô, vấn đề cậu quan tâm

là Tôn Vĩ để cậu đi bên cạnh, hay là đi đằng sau.

Trong những ngày còn lại của mùa hè, Lý Trọc và Tồn Vĩ sáng chiều

bên nhau, thời gian hai đứa lăng quăng trên đường phố còn dài hơn cả ánh
nắng, có lúc trăng đã lên, chúng vẫn còn lăng quăng.Tôn Vĩ không thích
nơi vắng vẻ, hắn thích đường phố lớn nhộn nhịp, Lý Trọc bám theo hắn đi
lăng quăng suốt ngày trên phố lớn, giống như con ruồi lượn trên đống phân,
dời khỏi đường phố, chúng không biết đi đâu. Tôn Vĩ rất khoái mái tóc dài
của hắn, ngày nào ít nhất cũng hai lần, hắn bước xuống bậc hè, ngồi xổm ở
vệ sông, vốc một chút nước, vuốt vuốt mái tóc trước trán cho phẳng phiu,
sau đó soi cái bóng mờ mờ dưới nước, văng văng mái tóc dài, huýt hai ba
tiếng sáo miệng, dương dương tự đắc.Về sau này, Lý Trọc biết tại sao Tôn
Vĩ thích đi lại trên phố lớn, hắn thích những tấm kính trên đường phố, mỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.