cánh tay và chân ông, co giật như bơi, những tên đeo băng đỏ đứng cạnh
cười ha hả, vừa cười, vừa hỏi ông:
Mày biết trò này là gì không?
Bố Tôn Vĩ toàn thân co giật cứ gào lên, lại còn phải gào lên trả lời câu
hỏi, nước mắt ông dàn dụa:
Con, con, con, con không biết…
Một tên hồng vệ binh cười hỏi ông:
Mày có biết bơi không?
Bố Tôn Vĩ đã hổn hển như sắp đứt hơi, lại còn phải trả lời:-
Biết, biết...
Trò này là vịt bơi—Bọn hồng vệ binh cười ngặt cười nghẽo, chúng
bảo – Bây giờ mày làm trò vịt bơi.
Sang đêm thứ ba, bọn hồng vệ binh vẫn không buông tha bố Tôn Vĩ,
chúng châm một điếu thuốc dựng trên đất, bắt bố Tôn Vĩ cởi quần. Khi ông
cởi quần, mặt đau méo xệch đi, hai hàm răng va vào nhau như tiếng búa rèn
sắt của anh Đồng thợ rèn. Con mèo hoang đã cào nát hết hai chân ông,
quần lại dính chặt vết thương, khi cởi quần, ông đau đớn, y như lột một lớp
da thịt, khi cởi quần, máu mủ chảy loang lổ khắp hai chân. Chúng bắt lỗ đít
ông, ngồi đúng vào đầu mẩu thuốc dựng ngược. Ông ngậm nước mắt ngồi
xuống. Một tên hồng vệ binh còn áp mặt sát đất, chỉ huy đít ông, khi dịch
sang trái, lúc đưa sang phải, mắt nhìn xem đầu thuốc đã chạm đúng lỗ đít
chưa. Hắn vung tay hạ lệnh:
Ngồi xuống!