HUYNH ĐỆ - Trang 305

Con đã gầy dộc hẳn đi.

Lý Lan bảo chị nhớ nhà vô kể, chị nói với bác sĩ hôm nay cảm thấy

thoải mái hơn nhiều, hai con trai đều ở bên mẹ, chị muốn về thăm nhà. Bắc
sĩ biết tình hình đã xấu đi đến nơi, cảm thấy cho chị về thăm nhà cũng
được, nhưng nhắc nhở Lý Trọc và Tống Cương không được quá hai tiếng
đồng hồ.

Tống Cương cao to hơn em, đã cõng mẹ ra khỏi bệnh viện. Ba mẹ con

đi trên đường phố, mắt Lý Lan như mắt trẻ con, cứ ngơ ngác nhìn nhà cửa
và người đi đường, có mấy người quen đã gọi tên chị, hỏi chị sức khoẻ có
khá lên không? Lý Lan tỏ ra hết sức vui mừng, chị bảo khá lên nhiều. Khi
đi qua bãi bóng Sáng Đèn, Lý Lan lại nhớ đến Tống Phàm Bình, tay chị ôm
vai Tống Cương, nét mặt đầy vẻ sung sướng, chị nói:

Tống Cương, con càng ngày càng giống bố.

Về đến nhà, Lý Lan âu yếm nhìn bàn ghế và tủ quần áo, âu yếm nhìn

tường và cửa sổ, âu yếm nhìn mạng nhện trên trần nhà và bụi bậm trên
mâm. Cặp mắt nhìn đi nhìn lại của chị y như chất xốp thấm nước. Chị ngồi
xuống ghế, Tống Cương đứng đằng sau đỡ mẹ, chị sai Lý Trọc đưa dẻ lau
cho mình, chị lau đi lau lại bụi bẩn trên bàn, vừa lau chị vừa nói:

- Về nhà hay quá.

Sau đó chị cảm thấy rất mệt. Lý Trọc và Tống Cương đỡ mẹ nằm lên

giường, chị nhắm mắt lại như đã ngủ, lát sau mở mắt ra, bảo hai con ngồi
song song trước giường như học sinh ngồi trên lớp, với giọng yếu ớt, chị
nói với hai anh em:

Mẹ sắp chết...

Tống Cương khóc hu hu, Lý Trọc cũng cúi đầu chùi nước mắt. Lý Lan

nói với hai con:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.