HUYNH ĐỆ - Trang 307

phải lấy vợ thành gia đình, cho nên đã giành cho mỗi còn một tấm, còn một
tấm chị phải mang xuống cõi âm cho Tống Phàm Bình xem,Chị nói:

Bố các con đã kịp xem ảnh đâu.

Đũa người thượng cổ sử dụng chị cũng phải đem theo, đất nhuốm máu

tươi Tống Phàm Bình chị cũng cần. Chị giặn:

Chờ khi mẹ nằm trong quan tài, các con sẽ rắc gói đất nhuốm máu này

lên người mẹ…

Nói rồi, chị bảo hai con đỡ nình dạy, giúp mẹ thò tay vào trong gói

đất. Bảy năm đã trôi qua, số đất nhuộm máu đã ngả hết sang màu đen, bàn
tay chị cứ rà mò trong đất, chị bảo:

Bên trong ấm lắm.

Lý Lan cười ngọt ngào, chị nói:

Sắp được gặp bố các con, mẹ mừng lắm, bảy năm rồi, bố các con đã

chờ mẹ bảy năm, mẹ có biết bao nhiêu là chuỵện cần phải kể cho bố các
con nghe, rất nhiêù chuyện của Tống Cương, rất nhiều chuyện của Lý Trọc,
kể mấy ngày mấy đêm cũng không hết.

Nhìn Lý Trọc và Tống Cương, Lý Lan lại khóc:

Nhưng các con làm thế nào đây? Một con mười lăm, một con mười

sáu, mẹ không an tâm, hai con của mẹ, các con phải chăm lo tử tế cho bản
thân, các con là anh em, các con phải chăm lo cho nhau…

Nói xong, Lý Lan nhắm mắt, hình như chị đã ngủ một lát, sau khi mở

mắt ra lần nữa, chị bảo Lý Trọc ra phố mua mấy cái bánh bao. Sau khi sai
Lý Trọc đi, Lý Lan nắm tay Tống Cương, nói lời di chúc cuối cùng của
mình. Chị nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.