HUYNH ĐỆ - Trang 317

HUYNH ĐỆ

Dư Hoa

www.dtv-ebook.com

Chương 1

Người chết ra đi. Người sống ở lại. Bà Lý Lan buông tay về chầu Phật

ở Tây Thiên, đi trên con đường âm phủ dài dằng dặc, tìm hơi thở của ông
Tống Phàm Bình đã mất trong cõi âm hồn mênh mông, không biết hai đứa
con trai phiêu bạt nơi nào ở trần gian.

Ông nội Tống Cương bước sang tuổi già như ngọn nến sắp tàn trước

gió. Lão địa chủ nằm liệt giường, mấy ngày mới húp vài hớp cháo, uống
vài ngụm nước, gầy chỉ còn da bọc xương. Lão địa chủ biết mình sắp ra đi,
cứ kẻo tay cháu nội nhìn ra ngoài cửa không chịu buông. Nhìn ánh mắt,
Tống Cương hiểu ý ông nội nói gì. Thế là những buổi chiều tối không mưa
gió, Tống Cương cõng ông đi thong thả một lượt đến từng gia đình trong
thôn. Lão địa chủ nhìn từng khuôn mặt quen thuộc như có ý chào từ biệt.
Sau khi đến đầu thôn, Tống Cương đứng dưới gốc cây du. Ông nội ôm lưng
cháu. Bên cạnh là mộ của bố Tống Phàm Bình và mẹ Lý Lan. Hai ông cháu
im lặng nhìn ráng chiều mất hút ở đằng tây.

Tống Cương cảm thấy cõng ông trên lưng nhẹ bỗng như một bó củi

nhỏ. Tối nào từ đầu thôn về nhà, khi Tống Cương đặt ông xuống, ông cứ
như đã chết, không hề nói một tiếng. Nhưng sáng hôm sau mắt ông lại từ từ
mở ra theo ánh nắng ban mai. Ánh sáng của mạng sống loé lên. Ngày nối
tiếp ngày, lão địa chủ đường như đã chết, nhưng thật ra là đang sống. Ông
nội Tống Cương đã không còn sức mà nói, cũng không còn sức mỉm cười.
Trong buổi hoàng hôn ngày định mệnh, dưới gốc cây du đầu thôn, bên mộ
Tống Phàm Bình và Lý Lan, lão địa chủ đột nhiên ngẩng đầu mỉm cười.
Tống Cương không trông thấy ông mỉm cười, chỉ nghe tiếng thì thào bên
tai:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.