HUYNH ĐỆ - Trang 322

Chúng cười hì hì, anh nào anh ấy bỏ tiền lương của mình lên giường, tổng
cộng là ba mươi sáu đồng. Tiền của anh nào cũng bị mồ hôi tay nắm ướt
rượt. Ngồi trên giường, hai anh em cứ đếm đi đếm lại ba mươi sáu đồng
bạc. Cặp mắt Lý Trọc sáng long lanh. Cặp mắt Tống Cương cười tít lại
thành một đường chỉ. Tống Cương lúc này đã bị cận thị. Hai tay cậu giơ
tiền lên xem, cứ dí sát vào mũi. Lý Trọc nêu ý kiến, tiền hai người để
chung, do Tống Cương quản lý. Tống Cương biết mình là anh, nên nắm giữ
tiền. Cậu nhặt từng tờ trên giường, gấp ngay ngắn tử tế, để thằng em đếm
lần cuối cùng cho đã, mình cũng đếm cho đã lần cuối cùng, sau đó sung
sướng nói:

- Mình chưa bao giờ thấy nhiều tiền thế này.

Nói rồi, Tống Cương đứng lên giường, đầu chạm vào trần nhà. Cậu

cúi đầu cỡi chiếc quần dài nối hai đoạn ống, để lộ chiếc quần lót cũng khâu
bằng mấy mảnh vải cũ có cái túi nhỏ ở một bên. Tống Cương cẩn thận bỏ
số tiền lương của hai anh em vào túi nhỏ. Cậu em khen cái túi nhỏ trong
quần lót của ông anh khâu đẹp quá, ai khâu? Tống Cương bảo tự khâu, cả
chiếc quần lót cũng do mình cắt và khâu lấy. Lý Trọc kêu một tiếng: ái chà
chà và hỏi:

- Anh là đàn ông hay đàn bà?

Tống Cương bảo:

- Anh còn đan được áo len.

Sau khi lĩnh tháng lương thứ nhất, việc đầu tiên của hai anh em là dẫn

nhau ra khách sạn Nhân Dân ăn một bát mì Dương Xuân nóng sốt. Lý Trọc
bảo phải ăn mì Tam Tiên mới sang. Tống Cương không đồng ý. Tống
Cương bảo để sau này đời sống khá lên hãy ăn mì Tam Tiên. Lý Trọc thấy
anh nói có lý, nghĩ bụng lần này là ăn của mình, không phải ăn của những
kẻ thăm dò mông đít Lâm Hồng. Lý Trọc gật đầu tán thành ăn mì Dương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.