HUYNH ĐỆ - Trang 321

Như cỏ dại bị bước chân xéo đi xéo lại, bị bánh xe lăn tới lăn lui,

nhưng Lý Trọc và Tống Cương vẫn lớn như thổi. Sau khi tốt nghiệp trung
học, Lý Trọc với tiếng xấu để đời, không có nhà máy nào muốn nhận vào
làm việc. Lúc này đại cách mạng văn hoá đã kết thúc. Cải cách mở cửa bắt
đầu. Anh Đào Thanh đã là cục phó Cục dân chính huyện. Nghĩ đến cái chết
bi thảm của ông Từng Phàm Bình trước bến xe, nghĩ đến bà Lý Lan quỳ
rập đầu xuống đất trán toé máu, Đào Thanh mủi lòng, đã nhận Lý Trọc vào
Xưởng phúc lợi thuộc quyền quản lý của Cục dân chính làm công nhân.

Xưởng phúc lợi có tất cả mười lăm người. Ngoài Lý Trọc, còn có hai

thằng què, ba thằng ngố, bốn người mù, năm người điếc. Hộ khẩu của Tống
Cương ở thị trấn Lưu, sau khi trở về, được vào làm công nhân ở Xưởng
kim khí. Hay nói cách khác là Xưởng ngũ kim, có nhà văn Lưu Thành
Công làm trưởng phòng cung ứng tiêu thụ.

Hai anh em cùng một ngày được lĩnh lương tháng đầu tiên. Xưởng

ngũ kim Tống Cương làm việc gần nhà. Tống Cương về trước, đứng ở cửa
chờ Lý Trọc đi làm về. Xỏ tay phải vào túi quần, Tống Cương nắm chặt
mười tám đồng Nhân dân tệ trong tay. Khi nắm chặt khoản lương đầu tiên,
tay phải cậu vã mồ hôi. Trông thấy thằng em đi làm về mặt tươi hơn hớn,
cũng xỏ tay phải vào túi quần, Tống Cương biết em mình cũng lĩnh lương,
cũng nắm tiền lương toát mồ hôi tay. Lý Trọc đi đến gần, Tống Cương hớn
hở hỏi:

- Lĩnh rồi hả?

Lý Trọc gật gật đầu. Nhìn thấy anh mình vui mừng hớn hở, Lý Trọc

cũng hỏi:

- Anh cũng lĩnh rồi hả?

Tống Cương cũng gật gật đầu. Hai anh em vào trong nhà, đóng kín

cửa, lại còn kéo rèm cửa sổ kín mít, hình như cứ lo có ai đó đến cướp mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.