HUYNH ĐỆ - Trang 396

đi vào giấc ngủ, hình tượng cúi đầu khiến người ta khó quên của Tống
Cương, đã lặng lẽ đi vào cõi mộng của Lâm Hồng.

Lâm Hồng hy vọng một buổi chiều, hoặc buổi tối nào đó bóng dáng

cao lớn của Tống Cương sẽ xuất hiện ở cửa nhà cô, đi vào giống như những
người đến cầu hôn. Lâm Hồng cảm thấy Tống Cương lúc đó chắc chắn sẽ
khác những kẻ cầu hôn mặt dầy trơ trẽn. Tống Cương sẽ xấu hổ đứng ngoài
cửa rất lâu, khi đi vào nói chuyện cũng ấp a ấp úng. Lâm Hồng thầm nghĩ
mình thích là thích người đàn ông như thế. Khi tưởng tượng Tống Cương
xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, không chịu nổi, Lâm Hồng đã sờ lên hai má mình
nóng rát.

Một buổi chiều tối, Tống Cương đã đến thật. Anh ta cứ ngần ngừ đứng

ở cửa nhà Lâm Hồng. Giọng anh run run hỏi mẹ Lâm Hồng:

- Thưa cô, Lâm Hồng có nhà không ạ?

Lúc đó Lâm Hồng đang ở trong buồng. Mẹ cô vào bảo, chàng trai suốt

ngày đi với Lý Trọc đã đến. Lâm Hồng chợt thấy bối rối, đang định đi ra,
lại thôi. Cô khẽ nói với mẹ:

- Mời anh ấy vào!

Mẹ Lâm Hồng cười hiểu ý, đi ra sốt sắng bảo Tống Cương, Lâm Hồng

ở trong nhà mời anh vào. Tống Cương thấp thỏm không yên đi vào buồng
Lâm Hồng. Tống Cương không phải vì mình tự đến. Lý Trọc buộc anh đến.
Lý Trọc bám thắt lưng địch mà đánh đã năm tháng nay, không hề có hiệu
quả, cảm thấy chiêu thứ năm cũng không ăn thua gì, vẫn phải luồn sâu sau
lưng địch. Nhưng nghĩ đến cái nhục con cóc và đống cứt trâu phải chịu ở
nhà Lâm Hồng, Lý Trọc nghĩ không nên thân chinh đến nhà. Anh ta uỷ
quyền cho quân sư quạt mo đi làm mối. Tống Cương không muốn đi một
chút nào. Sau khi Lý Trọc nổi cơn thịnh nộ, quát tháo om sòm, Tống
Cương đành phải liều mình vác mặt đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.