HUYNH ĐỆ - Trang 397

Khi Tống Cương đi vào buồng Lâm Hồng, Lâm Hồng đang đứng

trước cửa sổ ráng chiều đỏ ửng, buộc mớ tóc đuôi sam của mình, quay lưng
lại với Tống Cương. Ráng chiều chiếu vào, đứng trong ánh sáng hắt vào từ
ngoài trời, cái bóng đằng sau thắt đáy lưng ong, gọn gàng hấp dẫn của Lâm
Hồng đang lấp la lấp loáng. Gió chiều từ cửa sổ thổi vào, khẽ tung chiếc
váy trắng trên người cô. Một hơi thở thần bí phả vào Tống Cương. Tống
Cương chợt run lên. Trong giây phút ấy, Tống Cương đột nhiên cảm thấy
Lâm Hồng như nàng tiên trong mây. Một nửa mái tóc dài của cô buông lơi
trên vai phải, còn nửa kia gồm ba sợi to bện với nhau chùng quá vai trái,
khe khẽ rung trong tay cô. Ánh sáng của ráng chiều lúc này, loang loáng
như mây mù màu hồng, cái cổ thon dài và trắng ngần của Lâm Hồng như
ẩn như hiện trong mắt Tống Cương. Tống Cương cứ thẫn thờ đờ đẫn, y như
anh chàng dở hơi máu gái dưới quyền Lý Trọc.

Lâm Hồng nghe tiếng thở gấp gáp của Tống Cương ở sau lưng, cứ ung

dung bện mớ tóc đuôi sam của mình. Buộc xong mớ tóc đuôi sam bên trái,
cô hất nhẹ đầu, khẽ vuốt tay phải, mái tóc dài trùm vai, rơi gọn gàng trước
ngực Lâm Hồng. Lâm Hồng bện nốt mớ tóc đuôi sam bên kia. Lúc này, cái
cổ ba ngấn thon dài trắng trẻo rõ nét trong ánh mắt Tống Cương. Hơi thở
của Tống Cương như bị ngừng lại. Lâm Hồng mỉm cười, lưng quay về phía
anh, giục:

- Nói đi chứ!

Tống Cương giật mình. Lúc này mới nhớ đến sứ mạng của mình, lắp

ba lắp bắp nói:

- Tôi đến vì chuyện của Lý Trọc...

Tống Cương quên khuấy mình nên nói những gì.

Nghe Tống Cương nói đến vì chuyện của Lý Trọc, Lâm Hồng sa sầm

nét mặt. Cô mím môi, do dự một lát, rồi nói rõ ý định với Tống Cương:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.