HUYNH ĐỆ - Trang 437

Vừa giờ Tống Cương còn khóc khóc mếu mếu nói với Lý Trọc "không

muốn sống", bây giờ đột nhiên cười sang sảng. Lý Trọc thấy dờn dợn. Anh
ta nhìn Tống Cương nhảy vọt lên như thi nhảy cao, hăng hái đi ra cửa. Lý
Trọc không biết ông anh định làm gì. Anh ta bò dậy, gọi "này, này" hỏi
Tống Cương:

- Anh định làm gì vậy?

Tống Cương quay lại bình tĩnh đáp:

- Anh phải đi gặp Lâm Hồng. Anh phải đi nói với Lâm Hồng, anh

thích cô ấy.

- Không thể đi - Lý Trọc nói với theo - Lâm Hồng là của em, anh

không đi được. Mẹ kiếp...

- Không - Tống Cương lắc đầu tỏ vẻ kiên định nói - Lâm Hồng thích

anh, không thích em.

Lúc này Lý Trọc lại giở ngón sở trường, cảm động nói:

- Tống Cương, chúng mình là anh em...

Tống Cương sung sướng đáp:

- Anh em cũng chém.

Nói xong, Tống Cương bước ra cửa, bước chân chắc nịch, rộn rã. Lý

Trọc điên tiết, thở hổn hà hổn hển, đấm một cú vào tường, sau đó đau quá,
cứ nghiến răng nhếch mép, vừa xoa vừa thở vừa thổi vào nắm tay bị
thương. Tiếng kêu ối ối trong miệng biến thành tiếng thổi phù phù. Khi đã
đỡ đau, nhìn ra bóng tối mênh mông bên ngoài Lý Trọc nói với Tống
Cương đã mất hút từ bao giờ bao giờ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.