HUYNH ĐỆ - Trang 529

nhặt những đầu mẩu mía bỏ đi, vừa cắn vừa bước đến. Lý Trọc lúc này
đang trong cảnh túng quẫn, có bữa nay không có bữa mai, chân đi cà nhắc,
cánh tay buông thõng, nhưng vẫn tỏ ra oai phong. Anh ta gặm đầu mẩu mía
người ta quẳng đi, vẫn giương giương tự đắc như được ăn của ngon vật lạ
vào bậc nhất trong thiên hạ. Trông thấy Tống Cương đạp xe đi đến, anh ta
quay ngoắt đi giả vờ không nhìn thấy. Trông thấy điệu bộ bệ rạc của Lý
Trọc, Tống Cương tê tái cõi lòng. Anh bóp phanh trước mặt Lý Trọc, móc
túi lấy tiền và tem phiếu, nhảy xuống xe, gọi một tiếng:

- Lý Trọc.

Lý Trọc nhai mía quay mặt lại, ngó ngó nghiêng nghiêng rồi hỏi:

- Ai gọi tôi?

- Anh gọi em - Tống Cương nói, rồi đưa tiền và tem phiếu cho Lý

Trọc - Em đi mua chiếc bánh bao mà ăn.

Lý Trọc vốn định tiếp tục giả vờ giả vịt, thấy Tống Cương đưa cho

tiền và tem phiếu, lập tức nhoẻn miệng cười, chộp luôn, sốt sắng nói:

- Anh Tống Cương, em biết, anh không bỏ mặc em, tại sao? - Lý Trọc

tự hỏi tự trả lời - Bởi vì chúng ta là anh em, cho dù trời sập đất lở, chúng ta
vẫn là anh em.

Từ đó về sau, chỉ cần trông thấy Tống Cương đạp xe trên phố lớn, Lý

Trọc liền vẫy tay gọi, rất tự nhiên, thẳng thắn móc tiền và tem phiếu trong
túi áo Tống Cương, cứ làm như tiền của mình, tạm thời gửi trong túi áo
Tống Cương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.