HUYNH ĐỆ - Trang 528

Cương không kìm nổi đã thú thực. Anh bảo đúng là mình thường xuyên
cảm cháy đói, nhưng vẫn thấy tiếc không muốn tiêu tiền và tem phiếu trong
túi áo.

Lâm Hồng bảo, cơ thể Tống Cương là của chị, yêu cầu anh thay chị

chăm nom chu đáo sức khỏe của mình. Chị đòi chồng phải thề, thấy đói dứt
khoát phải mua quà ăn. Tống Cương nghe như nuốt từng lời của Lâm
Hồng. Sau đó Lâm Hồng ngủ say, ngon lành như một đứa trẻ. Hơi thở phả
nhẹ vào cổ anh. Còn Tống Cương thao thức mãi không ngủ được. Tay trái
anh ôm Lâm Hồng, tay phải anh vuốt ve thân thể vợ. Thân thể Lâm Hồng
vừa ấm, vừa trơn nhẵn, giống như ngọn lửa ấm.

Rồi ngày nào Lâm Hồng cũng sờ thấy tiền và tem phiếu còn nguyên

trong túi áo chồng. Chị khe khẽ lắc đầu, trách Tống Cương tại sao vẫn
không tiêu xu nào? Tống Cương không còn nói mình không đói. Anh thú
thật:

- Tiếc lắm.

Những ngày sau đó, Lâm Hồng đã mấy lần nói với Tống Cương:

- Anh hãy đồng ý với em đi.

- Tiếc lắm - Lần nào anh cũng trả lời vợ một cách cố chấp.

Có lần nói câu này, Tống Cương đang ngồi trên xe đạp, đèo Lâm

Hồng đến Xưởng dệt kim làm việc. Lâm Hồng ngồi đằng sau ôm anh, áp
má vào lưng chồng. Chị bảo anh:

- Anh cứ coi như tiêu tiền cho em được không?

Tống Cương vẫn nói câu "tiếc lắm", rồi bấm một hồi chuông kéo dài.

Lần này túi áo Tống Cương không có thêm tiền. Anh đưa vợ đến Xưởng
dệt kim. Trên đường đi, Tống Cương gặp Lý Trọc đang đói khủn cả ruột,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.