anh phải chăm nom chu đáo Lý Trọc. Tống Cương hứa với mẹ, chỉ còn lại
bát cơm cuối cùng, sẽ nhường cho Lý Trọc ăn, chỉ còn lại manh áo cuối
cùng sẽ nhường cho Lý Trọc mặc... Lâm Hồng ngáp một cái, ngắt lời Tống
Cương:
- Bà ấy đâu phải mẹ đẻ anh.
Nghe xong, Tống Cương ngẩn người. Anh muốn tranh cãi mấy câu,
nghe thấy tiếng thở đều đều của Lâm Hồng, anh biết vợ đã ngủ, lẳng lặng
nuốt lời vào bụng. Lâm Hồng biết lơ mơ về quá khứ của Tống Cương và
Lý Trọc thời còn bé. Chị không biết những từng trải ấy đã ghi xương khắc
cốt đối với Tống Cương. Chị chỉ biết Tống Cương là chồng mình, đêm nào
cũng ôm mình, đưa chị đi vào giấc ngủ ngon lành.
Sau khi cưới, Lâm Hồng nắm giữ tiền trong nhà. Lâm Hồng nghĩ con
người cao to bề thế như Tống Cương sẽ đói nhanh hơn người khác, chị chủ
động bỏ vào túi áo chồng hai hào và hai lạng tem lương thực, bảo anh đây
là tiền chị bồi dưỡng, khi nào đói vào cửa hàng điểm tâm mà ăn. Lâm Hồng
là người cẩn thận, ngày nào chị cũng lục túi áo chồng. Nếu tiền và tem
lương thực đã dùng, chị sẽ cho thêm. Trong khoảng thời gian rất dài sau khi
cưới, Tống Cương không tiêu một xu một lạng tem phiếu. Lần nào sờ vào
túi chồng, chị cũng thấy mọi thứ còn nguyên. Có hôm Lâm Hồng giận, hỏi
chồng tại sao anh không tiêu tiền?
- Anh không đói - Tống Cương cười đáp - Sau khi cưới anh không bao
giờ thấy đói.
Lâm Hồng lúc đó cũng cười. Đêm đến nằm trong chăn màn, Lâm
Hồng âu yếm vuốt ve ngực chồng, đòi Tống Cương trả lời, tại sao không
tiêu tiền? Tống Cương ôm vợ, xúc động kể rất nhiều chuyện. Anh bảo hàng
ngày em sẻn ăn sẻn chi, hận chẳng thể bẻ đôi một xu ra mà tiêu có thứ gì
ngon ngon là gắp vào bát anh, khi đi vào cửa hàng không bao giờ nghĩ đến
sắm cho mình, cứ nghĩ anh đang thiếu thứ gì. Nói đến cuối cùng, Tống