HUYNH ĐỆ - Trang 550

Tống Cương không dám nói nữa. Anh cúi đầu đứng ở góc nhà, giống

như bố Tống Phàm Bình bị phê đấu trong cách mạng văn hoá. Lâm Hồng
vừa khóc vừa nói. Tống Cương đứng đó không một phản ứng gì. Lâm
Hồng vừa bực vừa đau lòng. Chị không thiết nhìn chồng. Nằm trên giường,
chị trùm kín chăn. Tống Cương đứng im một lúc, rồi đi lại trong nhà. Lâm
Hồng nghe tiếng nồi xoảng va chạm, biết chồng đang nấu cơm. Trong nhà
tối dần. Nấu xong anh bưng cơm canh bày ra mâm, so đũa. Lâm Hồng thầm
nghĩ, anh ấy nên gọi chị dậy. Nhưng Tống Cương vẫn ngồi cạnh mâm, im
lặng như chết. Lâm Hồng tức đến mức cứ mím môi mím lợi. Trong nhà đã
tối đen như mực. Tống Cương vẫn ngồi bất động, hình như đợi Lâm Hồng
thức dậy cùng ăn.

Lâm Hồng biết Tống Cương sẽ ngồi đợi như thế. Nếu chị ngủ cho đến

khi trời sáng, Tống Cương cũng sẽ ngồi trên ghế đợi đến sáng. Lâm Hồng
bắt đầu thương Tống Cương, bắt đầu nghĩ đến những đức tính tốt của
chồng, nghĩ đến tình yêu anh đã giành cho chị, nghĩ đến tính lương thiện và
trung thành, nghĩ đến dáng dấp lịch sự, đẹp trai của anh...

Khi nghĩ đến dáng dấp lịch sự, đẹp trai của chồng, Lâm Hồng tự dưng

mím môi cười. Không kìm nổi, chị khẽ gọi một tiếng:

- Anh Tống Cương.

Đang ngồi trên ghế, Tống Cương đứng phắt lên. Anh do dự một lát, lại

ngồi xuống. Lâm Hồng nhìn thấy bóng chồng phản ứng trong đêm tối. Chị
lại mím môi cười. Chị khe khẽ gọi:

- Anh Tống Cương, anh lại đây.

Tống Cương đến trước giường. Cái bóng cao to của anh cúi xuống.

Lâm Hồng tiếp tục khe khẽ nói:

- Anh Tống Cương, anh ngồi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.