HUYNH ĐỆ - Trang 590

nghiệp xử lý rác thải của mình. Anh ta nói một đất nước Trung Quốc không
thể thoả mãn nhu cầu của anh ta. Không biết một thế giới liệu có thoả mãn
được anh ta hay không? Anh ta sang Nhật Bản mua trước đã... Anh Đồng
hỏi Lý Trọc:

- Mua cái gì?

- Mua rác thải - Lý Trọc nói - Tôi bắt đầu buôn bán rác thải quốc tế.

Sau đó Lý Trọc hỏi anh Đồng có muốn góp vốn lần nữa không? Anh

ta bảo mình hiện giờ có cả một sự nghiệp lớn, khác hơn bốn năm trước.
Hiện nay nếu anh Đồng muốn tham gia, không phải một trăm đồng một
suất mà là một ngàn đồng một suất, cho dù một ngàn đồng một suất, cũng
để cho anh Đồng chọn hời lớn. Nói xong, Lý Trọc nhìn anh Đồng ra vẻ
thách thức, anh có thích làm hay không?

Nghĩ đến bài học đau đớn lần trước, nhìn Lý Trọc quần áo rách rưới,

quả thật anh Đồng không dám chắc. Anh nghĩ bụng, thằng cha khốn nạn,
cứ ở lì thị trấn Lưu không đi đâu, thì đúng là đã làm nên một vài việc.
Nhưng nếu hắn ta khỏi thị trấn Lưu, không biết liệu có rước họa lớn vào
thân? Anh Đồng lắc lắc đầu, bảo mình không góp cổ phần. Anh nói:

- Mình hài lòng với những gì đang có hiện nay, giầu nho nhỏ là được

rồi, không cầu mong phát tài lớn.

Lý Trọc cười hì hì đứng dậy, tỏ vẻ "nhân chí nghĩa tận", khi ra đến

cửa, lại móc hộ chiếu, giơ lên bảo anh Đồng:

- Tôi bây giờ đã là một chiến sĩ chủ nghĩa quốc tế.

Lý Trọc ra khỏi chỗ anh Đồng thợ rèn, lại lần lượt đến chỗ ông

Trương thợ may và Tiểu Quan mài kéo. Ông Trương và Tiểu Quan sau khi
nghe Lý Trọc nói về sự nghiệp rác quốc tế, đều tỏ ra ngần ngại không quyết
định, hỏi dò xem anh Đồng có góp vốn không? Lý Trọc lắc đầu bảo, anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.