HUYNH ĐỆ - Trang 592

ông Vương bán kem im lặng. Ông cũng nghĩ đến bài học đau đớn lần trước,
nhưng ông khác với anh Đồng thợ rèn, ông nghĩ tiếp, nghĩ đến cảnh tượng
Lý Trọc trả nợ, dù bị đẩy vào con đường cùng vẫn tìm ra lối thoát. Rồi ông
Vương bắt đầu nghĩ đến cảnh ngộ đáng thương của mình, sổ gửi tiết kiệm
lúc này đã có một ngàn đồng, nhưng một ngàn đồng chắc chắn không đủ
nuôi thân già suốt đời, thôi thì chẳng thà chơi một canh bạc, thua thì thua,
dù sao cũng đã sống già nửa đời người. Đứng nhìn ông Vương bán kem cúi
đầu suy nghĩ, lâu lắm không lên tiếng, Lý Trọc liền giục:

- Ông có góp không?

Ông Vương bán kem ngẩng đầu hỏi:

- Năm trăm đồng chỉ được một nửa suất phải không?

- Nửa suất cũng hời cho ông rồi - Lý Trọc đáp.

- Tôi góp - ông Vương nghiến răng nói - Tôi góp một ngàn.

Lý Trọc ngạc nhiên nhìn ông Vương nói:

- Không ngờ ông Vương bán kem lại có chí hướng lớn? Đúng là con

người không thể nhìn tướng mạo, cũng như nước biển không thể lấy đấu
mà đong.

Sau đó Lý Trọc đến chỗ ông Dư nhổ răng. Lúc này ông Dư đang gặp

khủng hoảng về nghề nghiệp. Cục y tế huyện thông báo, những vị thầy lang
giang hồ như ông Dư đều phải kiểm tra sát hạch, đạt yêu cầu mới cấp giấy
phép hành nghề, không đạt yêu cầu phải huỷ bỏ tư cách hành nghề. Khi Lý
Trọc đi tới, ông Dư đang bê một quyển sách dầy "giải phẫu học", nhắm mắt
đọc thuộc lòng. Ông đọc thuộc nửa câu trên, thì quên nửa câu dưới, mở mắt
nhìn rõ nửa câu dưới trong sách, nhắm mắt lại quên nửa câu trên vừa rồi.
Mắt ông Dư cứ nhắm vào mở ra liên tục, giống như luyện mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.