HUYNH ĐỆ - Trang 820

vẫn chưa thấy anh ta có dấu hiệu định thôi. Lâm Hồng thở dài liền mấy
tiếng. Lý Trọc hỏi sao lại thở dài, chị mới nói sự thật. Lý Trọc vội vàng
dừng lại, trách chị tại sao không nói sớm. Anh ta bảo, nếu biết chị đau, anh
ta sẽ không bao giờ đụng đến chị, cho dù trao cho anh ta giải thưởng
ghinet, anh ta cũng không. Sau đó anh ta cuốn tấm nhung Thiên nga mầu
đỏ lên hai người, bảo ngủ đi. Vừa nói xong, anh ta đã ngáy o o. Hai người
nằm trên nền nhà ngủ một giấc đến trưa. Cho mãi đến lúc Phó Lưu gõ cửa,
họ mới thức.

Lý Trọc quát hai tiếng:

- Ai đấy? Việc gì?

Đứng ở bên ngoài, Phó Lưu sợ khiếp vía trả lời, không có việc gì, chỉ

có điều cả buổi sáng không thấy Lý Tổng giám đốc, trong lòng hơi lo lo,
đến gõ cửa. Lý Trọc ừ một tiếng, nói to với Phó Lưu:

- Ta rất khỏe, ta còn đang ngủ với Lâm Hồng.

Buổi trưa Lâm Hồng đi khỏi Công ty của Lý Trọc. Lý Trọc sai lái xe

chở chị về tận nhà, Lâm Hồng không muốn. Chị cảm thấy ngồi xe con vừa
rầm rộ, vừa khiến dân chúng thị trấn Lưu chê cười mình. Chị bảo tự đi về.
Chị thong thả đi dọc theo phố lớn. Đi bước nào, âm hộ chị đau ê ẩm bước
ấy. Cuối cùng Lâm Hồng đã tin lời đồn của dân chúng. Dân chúng nói, Lý
Trọc là một gã đàn ông súc vật, khi tụt khỏi giường Lý Trọc, người đàn bà
nào cũng như từ cõi chết trở về.

Khi Lâm Hồng về đến cửa nhà mình, mấy người hàng xóm rướn mày

liếc mắt nhìn chị. Lâm Hồng giả tảng không trông thấy, vào trong nhà đóng
cửa ngay. Để nguyên quần áo Lâm Hồng nằm trên giường, đến tối cũng
không dậy. Đầu chị suy nghĩ lung tung. Chị hồi tưởng mãi những sự việc
xảy ra trong một đêm ngắn ngủi, mỗi chi tiết đều xuất hiện trở lại một cách
rõ nét. Chị còn nhớ lại hai mươi năm dằng dặc chung sống với Tống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.