HUYNH ĐỆ - Trang 833

. Tống Cương đã quen với lối bàn luận như thế. Anh mỉm cười nhìn

ông, quay đầu nhìn ra xa, trong giây lát, Tống Cương đột nhiên cảm thấy
khuôn mặt ông rất quen, khi quay đầu lại, ông cười hì hì bước đi. Con
người mà Tống Cương cảm thấy quen mặt đi khoảng mười mét đứng lại,
quay người nhìn kỹ Tống Cương, thận trọng hỏi một tiếng;

- Tống Cương phải không?

Tống Cương đã nghĩ ra ông là ai, gọi thất thanh:

- Ông là Tiểu Quan mài kéo phải không?

Hai người của thị trấn Lưu chúng tôi lưu lạc nơi chân trời góc bể đã

gặp nhau. Tiểu Quan mài kéo đi đến trước mặt Tống Cương, ngắm nghía
Tống Cương y như nhìn lưỡi dao, hết nhìn mặt Tống Cương, lại nhìn cặp
vú giả trên ngực anh. Khi nhìn cặp vú giả, ông định nói lại thôi, ông nhìn
lên mặt Tống Cương bảo:

- Tống Cương, anh già đi.

- Ông cũng già đi - Tống Cương đáp.

- Hơn mười năm rồi - Tiểu Quan cười, đầy vẻ từng trải bể dâu - Hơn

mười năm nay tôi không gặp người của thị trấn Lưu, không ngờ hôm nay
được gặp anh. Anh ra đi đã bao lâu?

- Hơn một năm - Giọng Tống Cương đầy vẻ thương cảm.

- Tại sao anh phải ra đi? - Tiểu Quan lắc đầu hỏi - Ra đi làm gì?

- Bán sản phẩm bảo vệ sức khỏe - Tống Cương ấp a ấp úng trả lời.

Ông Tiểu Quan cầm xem hai lọ kem cuối cùng trên hộp giấy, không nhịn
nổi, lại nhìn vú giả trên ngực Tống Cương. Tống Cương đỏ mặt, khẽ bảo
Tiểu Quan:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.