HUYNH ĐỆ - Trang 906

thùng rác của thị trấn Lưu. Lý Trọc vừa nhìn chiếc túi du lịch đã nhận ra,
chuyện cũ lần lượt hiện lên trước mặt rõ mồn một. Khi ôm chiếc túi du lịch,
Lý Trọc cứ buồn thỉu buồn thiu, sau đó bỏ ra hai vạn đồng mua lại chiếc túi
cũ kỹ.

Thị trấn Lưu chúng tôi bùng nổ cơn khát tìm di vật của Tống Cương.

Những đồ thật giả được tung ra tới tấp. Nhà thơ Triệu cũng tìm ra một di
vật của Tống Cương. Ông ta xách một đôi giày đá bóng màu vàng rách
bươm đứng canh ở các sân bóng. Cuối cùng đã gặp Lý Trọc đến tập ở sân
quần vợt. Nhà thơ Triệu hai tay nâng đôi giày đá bóng một cách thành kính,
vẻ mặt thân thiết nói với Lý Trọc:

- Lý Tổng giám đốc, Lý Tổng giám đốc, xin ngài xem qua.

Lý Trọc dừng chân nhìn đôi giày đá bóng màu vàng rách bươm, hỏi

nhà thơ Triệu:

- Có ý gì vậy?

Nhà thơ Triệu nói lấy lòng:

- Đây là di vật của Tống Cương!

Lý Trọc cầm đôi giày nhìn kỹ mấy cái, vứt trả nhà thơ Triệu, bảo:

- Tống Cương chưa bao giờ đi đôi giày đá bóng này.

- Tống Cương không đi bao giờ - Nhà thơ Triệu kéo Lý Trọc lại giải

thích - Tôi đã từng đi, ngài còn nhớ không? Lúc còn bé tôi đã từng đi đôi
giày này rê chân hai anh em ngài, chủ yếu là rê chân Tống Cương, thứ đến
mới rê chân ngài, cho nên nó cũng được coi là di vật của Tống Cương.

Nghe xong, Lý Trọc à à, cho nhà thơ Triệu xơi liền một hơi mười tám

cái rê chân ngay trên sân quần vợt. Nhà thơ Triệu ngoài năm mươi tuổi ngã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.