HY SINH - Trang 144

Giống như tất cả các kỹ thuật đã lỗi thời, cách này rất hiệu quả. Nếu sử
dụng đúng, thậm chí nó còn là phương pháp không ai có thể phản bác.

“Thế thì được rồi, hãy làm cho thật tốt, thiếu tá.”

14:40

Anh chàng cảnh sát cao kều tiếp tục trò chơi bài Solitaire trên điện

thoại trước khi nhận ra rằng người vừa đi qua chính là người mà anh ta có
nhiệm vụ phải trông chừng. Anh ta vội vàng đứng dậy, vừa đi theo vừa gọi,
cô ơi, anh ta quên mất tên cô, cô ơi, cô không quay lại, chỉ dừng chân một
chút trước cửa văn phòng của các y tá.

“Tôi đi đây.”

Giọng cô vang lên khá nhẹ nhàng, giống như một lời chào tạm biệt,

hẹn mai gặp lại. Anh chàng cảnh sát cao kều sải bước chân, cao giọng hơn.

“Cô ơi...!”
Chính nữ y tá trẻ tuổi đeo khuyên môi đang trong phiên trực. Cô nàng

đã tưởng rằng mình nhìn thấy một khẩu súng, rồi cuối cùng lại nói không,
nhưng dù sao trông cũng rất giống. Cô nàng vội lao ra, không nói lời nào,
vượt qua anh chàng cảnh sát cao kều, một cách để kiểm soát mọi việc, ở
trường người ta còn dạy cô phải cứng rắn, dù sao đi nữa, sáu tháng trong
bệnh viện là đủ để làm mọi việc trong đời.

Chạy đến ngang tầm Anne, cô y tá túm lấy cánh tay cô, thật nhẹ

nhàng. Còn Anne, vốn đang chuẩn bị tinh thần đón nhận một số khó khăn,
liền dừng bước rồi quay lại. Đối với cô gái trẻ, chính thái độ kiên quyết của
nữ bệnh nhân mới là điều khiến tình huống này trở nên khó xử, cô y tá liền
thủ thế đứng thật vững. Đối với Anne, chính khả năng thuyết phục của nữ y
tá mới khiến quyết định của cô trở nên phức tạp. Cô nhìn cái khuyên trên
môi cô gái, cái đầu trọc lốc, những đường nét trên khuôn mặt thể hiện một
kiểu lòng tốt, một vẻ mong manh, một khuôn mặt tầm thường nhưng lại có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.