HY SINH - Trang 145

đôi mắt của một con vật nuôi trong gia đình, kiểu ánh mắt khiến ta tan
chảy, cô y tá thật biết cách sử dụng nó.

Không có đối đầu trực diện, không có khiển trách, cũng không có bài

học đạo đức, không có bất cứ thứ gì tương tự.

“Nếu chị muốn rời đi, thì tôi phải cắt chỉ cho chị đã.”
Anne chạm tay lên má.
“Không,” nữ y tá nói, “không phải ở chỗ đó, vẫn còn quá sớm. Không,

mà là hai chỗ này.”

Cô đưa tay về phía đầu Anne và chạm ngón tay thật nhẹ vào chỗ bị

khâu, ánh mắt của một người chuyên nghiệp nhưng vẫn mỉm cười và, coi
như lời đề nghị của mình đã được chấp thuận, cô đưa tay dắt Anne về phía
phòng bệnh, viên cảnh sát cao kều tránh sang một bên, không hiểu mình có
cần báo với cấp trên hay không, anh ta đi theo hai người phụ nữ.

Họ dừng lại giữa đường, ngay trước cửa văn phòng của các nữ y tá,

trong một căn phòng nhỏ dùng cho việc điều trị lưu động.

“Chị ngồi xuống đây…” Nữ y tá tìm dụng cụ. Cô nhẹ nhàng khẩn

khoản. “Chị ngồi xuống…”

Viên cảnh sát đứng lại bên ngoài, trong hành lang, và ngượng ngùng

đưa mắt nhìn đi chỗ khác, như thể hai người phụ nữ đang ở trong phòng vệ
sinh.

“Ssssss…”
Anne lập tức giật mình. Tuy nhiên, cô gái trẻ mới chỉ lướt đầu ngón

tay bên trên vết sẹo.

“Chị đau lắm à?”
Rồi với vẻ lo lắng: “Thế này là không bình thường rồi, và nếu tôi ấn

vào đây, đây nữa, để rút chỉ ra, tốt hơn hết là chị nên đợi thêm, gặp bác sĩ,
có thể ông ấy sẽ yêu cầu chụp X-quang lại, chị không bị sốt chứ?” Cô y tá
chạm tay vào trán Anne, “chị không bị đau đầu chứ?” Anne nhận ra rằng cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.