ICO - LÂU ĐÀI TRONG MÀN SƯƠNG - Trang 157

PHẦN 3:

LỒNG THỜI GIAN

Yorda đã sống trong sự cô độc dai dẳng và hoàn toàn đến nỗi nó đã ăn

sâu vào người cô, trở thành máu thịt của cô.

Khi cô nhìn thấy bản thân mình trong gương hay được phản chiếu trên

bề mặt của một hồ nước tĩnh lặng, cô thấy không phải một con người mà là
một bộ da mỏng căng ra bên ngoài một khoảng không cô độc. Mình là một
vật chứa, mình là một cái bình rỗng, một bộ sưu tập của hư không.

Trong thế giới của Yorda, thời gian bị dừng lại. Thời gian là nhà giam

của cô. Nó đã giam giữ cô lâu đến nỗi cô không còn nhớ được nó bắt đầu
khi nào, lần đầu tiên cô nhận ra số mệnh của mình khi nào. Tuy nhiên cuối
cùng cô đã hiểu được. Thời gian không giam cầm mình, mình giam cầm
thời gian. Thời gian là thứ bị mình giam cầm. Mình là người giữ chìa khóa
cô độc, tự do sống ở đây miễn là mình không từ bỏ vị trí của mình. Tại đây
mình đã ở lại lâu đến nỗi thời gian trở thành vô nghĩa.

Tại sao lại vậy?

Ai khiến mình làm điều này?
Mình ở đây bởi mệnh lệnh của ai?
Cô đã quên. Để đổi lại cho sức mạnh giữ lại thời gian, cô đã mất khả

năng để đánh dấu sự trôi qua của nó. Qua những năm dài, sự lãng quên này
trở thành một điều may mắn với cô, sự thanh bình duy nhất mà cô có thể
đòi hỏi.

Một biển lãng quên, một rào cản sự thật, bao bọc lấy cô. Cô trở thành

một viên sỏi tròn trịa nhỏ bé, bị chìm xuống tận đáy của nó. Ở đây chỉ có
sự thanh bình và yên tĩnh. Mặc dù những đợt sóng nghi ngờ và không thoải
mái có thể vỗ lên bề mặt nước ở phía trên cao cô, chúng sẽ không bao giờ
chạm xuống tới đáy nơi cô sống.

Một giấc ngủ vĩnh cửu, không giống như cái chết.
Khi nào nó sẽ kết thúc?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.