JACK - CÂY ĐẬU THẦN - Trang 26

Chương ba

Ngài Bluberys

B

ầu trời khép lại, và một cơn mưa đất đá nữa trút xuống đầu tôi.

“Bố ơi!”, tôi gào thét. “BỐ ƠIIIIIIIII! Này, khổng lồ! Tới đây mà

bắt ta theo! Các ngươi không muốn cả ta nữa hay sao? Ta là Jack! Các
ngươi nhất định phải bắt ta.”

Tôi cứ nhảy lên, nhảy lên mãi. Tôi trèo lên gác xép của cái chuồng

mất nóc mà nhảy cao hết mức có thể, nhưng vẫn chưa đủ cao.

Dây thừng. Nếu bọn khổng lồ có thể xuống dưới này bằng dây

thừng, thì có lẽ tôi cũng sẽ lên được trên trời bằng cách đó.

Tôi thấp thỏm bới xuyên qua cơ man rơm rạ và mảnh vụn của cái

chuồng cho đến khi tìm được một sợi dây thừng. Tôi còn vớ được cả
một cái móc lớn trong đống dụng cụ của bố, và buộc nó vào một đầu
dây. Tôi trèo trở lại lên gác xép, vung sợi dây thừng đầu buộc cái móc,
và ném nó lên cao hết mức có thể. Nó bay vút lên trên nền trời đêm.
Tôi ngỡ nó có thể bay đến tận mặt trăng kia, nhưng rồi nó lại rơi đánh
bịch xuống mặt đất. Tôi cố thử lại lần nữa. Tôi vung nhanh hơn và
ném mạnh hơn. Tôi cứ làm hết lần này đến lần khác cho đến khi đôi
cánh tay rã rời đến mức không thể nào ném được nữa.

Tôi không thể nào chạm tới đỉnh bầu trời. Tôi không thể nào đến

chỗ bố được.

“Cứu với!”, một tiếng kêu nhỏ xíu, thảm thiết vang lên. Annabella!

Tôi suýt nữa thì quên béng mất mẹ và Annabella. Họ vẫn đang bị kẹt
trong nhà, với cái cây cắm xuyên một bên. Tôi chạy về phía họ. Cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.