JACK - CÂY ĐẬU THẦN - Trang 97

Chương mười một

Bruno, gã khổng lồ hèn nhát

“T

a cứ ng-ngỡ con đã bị ă-ăn thịt!” Bà Martha lắp bắp khi tìm

thấy tôi trong vũng bơ.

“Suýt thôi ạ,” tôi đáp. “Nhưng con vẫn ổn. Đức vua khạc con ra.”
Bà Martha òa lên khóc nức nở, tạo thành một vũng nước lênh láng

dưới chân tôi.

“Lão ta có cắn trúng cậu miếng nào không?” Tom hỏi dồn. “Cậu có

nhìn được xuống dưới cổ họng lão không? Cậu bay trong không gian
cao bao nhiêu?”

“Cao hơn bay bằng thìa là cái chắc,” tôi đáp, mỉm cười, bởi lẽ vào

giây phút ấy, câu chuyện thật sự mang màu sắc sinh tử, nhưng việc
thuật lại đã khiến cho nó trở thành một cuộc phiêu lưu vĩ đại.

“Tuyệt cú mèo!” Tom trầm trồ. “Ước gì đó chính là tớ!”
Bà Martha hỉ mũi ầm ĩ đến mức nghe nó tưởng như một hồi tù và.

“Xùy, Tom. Sẽ không còn màn ngã vào bánh pút-đinh và bị ăn tươi
nuốt sống nào bởi vua hay bò hay bất cứ ai khác nữa đâu. Tim phải
may mắn lắm mới được toàn mạng, chứ lỡ như nó bị bắt bởi Đức vua
thì... Chà, có thể nói rằng Bệ hạ không phải người nhân đạo đâu.”

Tôi rùng mình. Tôi mong bố không rơi vào tay Đức vua. Ít nhất tôi

dám đoán chắc rằng ông đã bị bắt đi bởi lũ em trai của Hoàng hậu. Và
giờ thì tôi phải tìm họ, nhưng trước hết Martha cứ khăng khăng bắt tôi
đi tắm để ăn tối đã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.