JACK - CÂY ĐẬU THẦN - Trang 131

một nắm tay đầy đất, chậm rãi bước xung quanh và kiểm tra từng kẽ
lá.

Có thứ gì đó đang ngọ nguậy và kêu the thé bên dưới những chiếc lá

mọc trên ngọn cây đậu.

“Ha!” Tôi reo lên, gạt chiếc lá che phủ cái hố sang một bên và ném

đất xuống sinh vật đó.

Sinh vật nọ la hét và giơ tay lên che đầu. Tôi trút hết chỗ đất còn lại,

và hàm dưới lập tức trễ xuống.

Sinh vật kia không phải là chuột hay tiên tí hon gì sất. Nó chính là

cô em gái bé bỏng của tôi.

***

Đã từng có lần, khi tôi lên chín và Annabella lên năm tuổi, tôi muốn

đi thám hiểm khu rừng. Tôi trang bị đến tận chân răng. Tôi có thanh
kiếm bằng que củi, chiếc súng cao su và hai túi áo đầy đá cuội và hạt
sồi. Tôi nhét đầy một chiếc khăn trải bàn nào là bánh mì, pho-mát,
trứng luộc, và hùng hồn tuyên bố rằng mình sẽ lên đường tìm diệt bọn
khổng lồ.

Thế rồi Annabella quyết định rằng con bé sẽ cùng đi.
“Mày còn nhỏ quá,” tôi bảo con bé.
“Em không hề!”, con bé khóc lóc, rền rĩ và giậm chân bành bạch

đến mức mẹ rốt cuộc phải tuyên bố tôi sẽ không được đi bất cứ nơi
đâu nếu không mang theo Annabella. Tôi rất bực mình với con bé, cứ
chốc chốc lại núp trong các tán cây, rồi gầm gừ hoặc rống lên khi nó
đến gần. Việc này khiến con bé sợ phát khiếp, nhưng nó cương quyết
không quay lại. Nó bám lấy tôi suốt ngày hôm đó, nhòm vào từng
hang động, soi bới từng cành cây ngọn cỏ trước cả khi tôi kịp tiếp cận
những chỗ đó, và đặt ra hàng tràng câu hỏi bất tận về bọn khổng lồ.
“Liệu đó có phải là một trong những dấu chân của chúng không? Anh
có nghĩ chúng đã nhổ cái cây đó lên không? Tại sao chúng ta chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.