JACK - CÂY ĐẬU THẦN - Trang 73

thể làm gì khác đây? Giờ này chúng ta có thể đã chết đói hết, nếu như
không nhờ vào những người tí hon các con.” Đôi mắt bà lại ầng ậng
nước.

“Đừng khóc, mẹ Martha à,” Tom nói, vỗ vỗ bàn tay vĩ đại của bà.

“Tụi con biết nó không phải lỗi của bà, bà tốt với chúng con thế kia
mà.”

“Nhưng tại sao các người lại bắt theo cả con người?”, tôi hỏi.

“Mình lương thực thôi chưa đủ sao?”

“Người khổng lồ làm sao tự xử lý được lương thực của chúng ta,

đúng không nào?”, Tom bênh vực. “Cậu thử hình dung ra Martha cố
gắng vắt sữa một con bò của chúng ta bằng đôi tay khổng lồ xem? Bà
ấy sẽ nghiền nát nó mất! Tớ đã phải vắt sữa những mười bảy con bò
cho tảng pho-mát đó, cậu biết đấy.”

“Đúng là một cậu bé ngoan ngoãn tử tế, Tom Ngón Cái của ta.” Bà

Martha vỗ lên đầu cậu bé, khiến đầu gối cu cậu khụy xuống. “Tối nay
tán gẫu quá đủ rồi đó. Giờ thì, cả hai con vào trong hũ đường mau.”

Bà Martha nhấc hai đứa tôi lên và thả vào hũ đường.
Cái hũ được lót đầy lông vũ và bông gòn êm ái. “Chúc ngủ ngon,

hai cậu bé ngọt ngào! Ngủ yên, chớ ác mộng triền miên!” Bà Martha
đậy nắp, và tất cả tối đen như mực.

“Bà Martha có tuyệt vời không?” Tom hỏi.
“Hẳn rồi,” tôi đáp. “Rất tuyệt.”
“Cố gắng đợi đến ngày mai,” Tom nói. “Sau khi vắt sữa bò, chúng

ta có thể đọ kiếm, đấu thương và chơi kéo co. Chúng ta có thể ăn bất
cứ thứ gì mình muốn, và tớ thậm chí có thể đưa cậu đến thăm kho vũ
khí, nơi có những chiếc mũ giáp có thể biến thành các pháo đài khổng
lồ, gươm làm cầu trượt, còn rìu và giáo cậu có thể trèo như trèo cây
vậy.”

“Đồng ý,” tôi nói, tự hỏi không biết mình còn có thể lấy lại chiếc rìu

khỏi túi của bà Martha nữa hay không. Ít nhất tôi vẫn còn cây súng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.