JACK - CÂY ĐẬU THẦN - Trang 71

“Người tí hon ư?”
“Ừ, người tí hon như chúng mình.”
“Tớ không phải người tí hon. Tớ là một cậu bé con người.”
“Nhưng không phải ở thế giới này. Cậu nghĩ những người khổng lồ

gọi nhau là khổng lồ sao? Ở đây, Vương Quốc này, họ được coi là có
kích thước bình thường còn chúng ta thì nhỏ xíu, nên chúng ta được
gọi là tí hon. Cậu sẽ phải quen với việc đó.”

Tôi lại bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt. “Được rồi. Cậu có thể chỉ

cho tớ chỗ có thể tìm thấy thêm... người tí hon được không? Tớ đang
đi tìm bố tớ.”

Tom sững lại. Cậu ta hạ miếng pho-mát xuống và nhìn vào tôi chằm

chằm như thể tôi vừa bảo cu cậu rằng nó đã bị tẩm độc. “Bố cậu ư?”

Tôi gật đầu. “Bọn khổng lồ đã bắt ông ấy đi. Chúng vơ vét sạch

mùa màng và gia súc nhà tớ, bắt bố tớ khỏi chuồng bò cùng với con bê
mới sinh.”

Đôi mắt Tom trở nên lạc thần. Trông nó như thể đang lơ lửng ở một

nơi nào đó rất xa.

“Tên ông ấy là Henry,” tôi nói. “Ông ấy nom y hệt như tớ, có điều

cao hơn thôi. Cậu có nhìn thấy ông ấy không?”

Tom vụt tập trung trở lại. “Không, gần đây tớ chưa nhìn thấy bố của

bất cứ ai cả.” Nó ngoạm một miếng pho-mát lớn.

“Cậu có biết bố tớ có thể bị mang đi đâu không?”
“Không.”
“Bà Martha có biết không?” Bà này vẫn đang oanh tạc chỗ pho-mát

với đôi mắt nhắm nghiền. Tảng pho-mát vĩ đại ban nãy đã ra đi quá
bán.

“Bà ấy gần như không bao giờ rời khỏi nhà bếp,” Tom nói. “Tớ còn

nhìn thấy nhiều thứ hơn bà ấy nhiều. Tớ đã chu du khắp chốn này rồi.
Đọ kiếm không?” Tom nhặt hai cây tăm khổng lồ từ cái thớt pho-mát
và đưa một cây cho tôi. Bình thường tôi sẽ chẳng bao giờ từ chối cơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.