JACK - CÂY ĐẬU THẦN - Trang 86

Còn tôi, nhớp nháp và trơn trượt vì pho-mát, tuột khỏi cái thìa và

lộn nhào ra tận rìa cái bàn. Tôi vung vẩy đôi tay, suýt nữa thì ngã,
nhưng may mắn bám được vào sợi dây thừng của Tom. An toàn rồi.

Reeng! Chuông rung lên.
“Bữa trưa!” Bà Martha ngân nga.
Nhà bếp lại trở nên náo động. Một người hầu gái băng qua ngay

trên đường đi của tôi và vướng tay vào sợi dây thừng, vì vậy tôi bị đu
đưa một cách dữ dội qua cái bàn. Tôi nhảy lên một ổ bánh mì, nảy nảy
vài lần trên bề mặt mềm xốp trước khi văng ra và rơi đánh tõm vào
thứ gì đó âm ấm, ẩm ướt và mềm nhão. Tôi liếm láp những mẩu vụn
dính quanh miệng. Dù tôi vừa đáp xuống thứ gì đi chăng nữa, nó cũng
thật ngon lành.

“Đừng quên món bánh pút-đinh của Đức vua đấy!” Martha nhấc cái

đĩa.

Bánh pút-đinh của nhà vua...
“Gượm đã!”, tôi la lên. “Bà Martha! Con đang ở đây! Con là Jack...

ý con là Tim đây! Con đang ở trong cái bánh pút-đinh!” Tôi gào thét
và khua khoắng đôi tay, nhưng bà không nhìn cũng chẳng nghe thấy
tôi, nhà bếp quá ồn ào. Bà mau mắn trao cái đĩa cho một người hầu, và
nó nhanh chóng được bê đi.

Tôi cố gắng thoát khỏi món pút-đinh, nhưng nó giống như việc bơi

qua một vũng bùn dày và đặc sệt - một chuyện bất khả thi.

Người hầu nọ nhanh nhẹn bước đi dọc theo một hành lang được

thắp sáng mờ mờ, rẽ vào một khúc quanh và bước vào một phòng ăn
khổng lồ với trần nhà hình vòm cao vời vợi lên tận trời, treo những
bức tranh vẽ các quý ông và công nương với kích thước khổng lồ. Một
chiếc bàn ăn dài vô tận chất đầy bát đĩa và ly tách bằng vàng ròng, cao
lương mỹ vị bốc hơi nghi ngút, những ngọn nến bập bùng cháy lừng
lững như những thân cây.

Người hầu đặt chiếc bánh pút-đinh xuống trước mặt một người

khổng lồ. Lão ta có gương mặt hồng hào phì nộn, đôi mắt tròn sẫm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.