Lúc Mapuhi bỏ vào lòng bàn tay Raoul thì chàng ngạc nhiên về sức
nặng của nó. Chàng quan sát thật gần mắt rồi thận trọng móc trong túi ra
một chiếc kính lúp. Không hề có một chút chất bẩn hòa tan. Độ tinh khiết
của viên ngọc dường như phân bố đều trên khắp khối cầu. Đưa vào chỗ tối
thì nó là một khối chiếu sáng nhè nhẹ với thứ ánh sáng dịu dàng như trên
mặt trăng. Nó trong suốt đến nỗi khi chàng thử thả vào một ly nước, nó
chìm theo một đường thẳng, không bị sức đẩy của nước làm cho sai lệch
sang chỗ khác. Như vậy chàng hiểu sức nặng của nó hết sức tuyệt diệu.
- Rồi, bây giờ chú tínhh thế nào? – Chàng hỏi với vẻ dửng dưng, cố làm
ra bộ uể oải.
- Tôi muốn....- Mapuhi bắt đầu nói, và, phía đằng sau, phù hợp với cái
mặt đen bóng của anh ta là ba cái mặt cũng đen bóng khác của hai phụ nữ
và một đứa trẻ con gái. Họ ngồi bên trong nhưng đầu luôn luôn gật gật phụ
họa với những điều mà anh ta muốn nói. Họ rất nôn nóng nhưng cố nín
nhịn theo thói quen. Những cặp mắt trắng dã của họ ánh lên các tia sáng e
ngại, chỉ sợ Mapuhi nói hớ. Họ muốn nói thay cho Mapuhi.
- Tôi muốn một cái nhà - Mapuhi tiếp tục. Nó phải có cái mái, trên mái
có cây sắt có thể thu được sấm sét. Một cái đồng hồ tám cạnh treo trên
tường. Căn nhà phải dài sáu sải với một hàng rào chung quanh. (Sải:
fathom, dang rộng hai cánh tay là một sải, khoảng 2 mét.- ĐD). Một cái
phòng ở chính giữa. Có bốn buồng ngủ. Mỗi buồng có một chiếc giường
sắt, hai cái ghế và một cái bồn tắm. Đằng sau nhà có một cái bếp. Cái bếp
có nồi niêu xoong chảo và một cái lò để đun nấu. Cậu phải xây căn nhà đó
trên đảo của chúng tôi - đảo Fakarava - không phải ở đây.
- Bấy nhiêu điều kiện? - Raoul hỏi lại một cách nghi hoặc.
- Phải có một cái máy khâu. - Têfara, vợ của Mapuhi thêm vào.
- Đừng quên cái đồng hồ tám cạnh. - Nauri, mẹ của Mapuhi nhắc lại.