động tác của ông ta nhanh và dứt khoát. Cặp mắt đen nhìn thẳng và xoi
mói. 2 bàn tay thon thả, gầy và nổi gân, cứ như những bàn tay ấy sinh ra
chỉ để làm những việc nhẹ, song đồng thời chúng cũng gây cho ta ấn tượng
và sức mạnh.
-Ván bài quyết định ở chỗ này đây - ông ta tuyên bố rồi rút quân bài
cuối cùng - Nào, kết thúc đi xem ai phải đào hố nào.
Tiếng gõ cửa làm cho ông ta bật kêu lên liền:
-Chúng mình đến không chơi xong ván bài này mất - ông phàn nàn khi
cửa mở - Làm sao thế? - ông nói câu đó với người lạ mặt vừa mới bước
vào.
Người mời đến đứng gỡ những mảnh băng che kín hàm mãi không
xong. Rõ ràng anh ta phải rong ruổi hàng bao ngày đường. Lớp da trên gò
má thâm tím lại vì giá buốt thường xuyên.
-Tôi không sao cả. Quan trọng là ở đây có ai là bác sĩ không, tôi đang
rất cần. Có 1 người qua thượng nguồn con sông Pê-cô nhỏ bị báo về, vết
thương rất nghiêm trọng.
-Độ bao xa? - bác sĩ Lin-đê hỏi.