JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 1122

Chúng bỏ chạy tan tác ra khắp nơi trong miền, mãi đến 1 tuần sau bọn sống
sót mới tập hợp lại được trong 1 thung lũng thấp hơn và điểm xem ai còn ai
mất. Còn Bấc, sau khi truy đuổi đến chán chê mêt mỏi, nó quay trở về khu
trại tiêu điều hoang vắng. Nó tìm thấy xác Pti bị giết ngay trong giây phút
bất ngờ đầu tiên giữa lúc anh còn nằm trong chăn. Dấu vết của cuộc vật lộn
tuyệt vọng của Thoóctơn còn in rành rành trên mặt đất, và Bấc đánh hơi
theo từng chi tiết của cuộc vật lộn ấy cho đến tận mép 1 cái nơ sâu. Ven bờ
ao là xác của Xkít, đầu và 2 chân trước chúi ngập trong nước trung thành
với chủ cho đến phút cuối cùng. Chính trong cái ao này đây, làn nước lầy
bùn và vẩn đục vì đất gột ra từ các máng đãi vàng chắc chắn đang che kín
cái mà nó chứa đựng, và chính nó đang chứa đựng Giôn Thoóctơn không
sai. Bởi vì Bấc đánh hơi theo vết của anh đến tận mặt nước này, và đến đây
là hết, không còn 1 dấu vết nào từ đây đi chỗ khác nữa.

Suốt ngày Bấc ủ ê thẫn thờ bên bờ ao hoặc bồn chồn đi lang thang

quanh quẩn giữa khu trại. Cái chết, 1 sự ngừng cử động, 1 sự mất đi khỏi
cuộc sống của vật đang sống, Bấc biết như vậy, và Bấc biết là Giôn
Thoóctơn đã chết. Cái chết đó để lại 1 nỗi trống trải lớn trong lòng nó, phần
nào giống như cơn đói, nhưng là 1 nỗi trống trải gây đau đớn, đau đớn mãi,
mà thức ăn nuốt vào bao nhiêu cũng không lấp kín được. Đôi lúc, khi nó
đứng lại lặng ngắm những xác chết của bọn người Yhét, nó quên được nỗi
đau đớn đi; những lúc ấy nó cảm thấy 1 niềm tự hảo lớn về bản thân mình -
lớn hơn bất kỳ niềm tự hào nào mà nó đã từng cảm thấy. Xưa nay, nó đã
giết chết con người, loại con thịt cao quý hơn tất cả, và nó đã giết được mặc
dầu có luật của dùi cui và răng nanh. Nó tò mò ít hít các xác chết. Chúng
chết sao mà dễ dàng thế! Giết 1 con chó étkimô còn khó hơn giết chúng.
Chúng chẳng xứng là đối thủ của Bấc tí nào cả, nếu không có những mũi
tên ngọn giáo, dùi cui của chúng. Từ nay trở đi nó sẽ không sợ gì chúng
nữa, trừ khi chúng cầm trong tay những mũi tên, những ngọn giáo, những
dùi cui.

Màn đêm buông xuống, 1 mặt trăng tròn vành vạch nhô cao vượt khỏi

vòm cây lên giữa bầu trời, ánh trăng trải dần xuống cho đến khi mặt đất
chan hoà 1 ánh bạc ma quá. Cùng với bóng đêm vừa đến, trong khi quanh
quẩn thẫn thờ đau buồn cạnh bờ ao, Bấc bỗng nhận thấy 1 thứ xáo động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.